KHI TÌNH YÊU ĐẾN LẦN NỮA - Trang 493

Cô chẳng biết thanh minh cách nào, đành nói: "Không đâu, chỉ là tớ

không biết phải nói chuyện gì với anh ấy thôi".

Cô thật sự biết mình nên nói chuyện gì với anh ấy, chỉ là không có nổi

can đảm nói ra tình cảm đơn phương mà chắc chắn là không được đáp lại
ấy. Một người khôi ngô như vậy làm sao lại thích cô cơ chứ.

Cô thậm chí ghét cả bản thân mình, chán ghét người bố bồ bịch ở

ngoài mà vô trách nhiệm với vợ con, ghét cả người mẹ cay nghiệt lạnh
lùng, chán ghét cái gia đình cứ chốc chốc lại cãi vã, chán nghe giọng nói hả
hê của mẹ khi nhắc đến hoàn cảnh ly hôn của bố mẹ Lạc Thanh, Lạc Bình,
căm ghét cái chứng tự kỷ không lối thoát mà mình mắc phải.

Lâm Lạc Thanh đã đi qua Phương Văn Tĩnh, ba mẹ con họ cùng đi

qua cửa an ninh rồi từng người xa dần tầm nhìn của cô.

Bố mẹ cô đều không đồng ý cho cô ra nước ngoài du học, lý do cũng

hợp lệ, rằng cô không thể có khả năng sống độc lập. Từ khi vào trung học
phổ thông đã phải dùng đến thuốc để trị chứng trầm uất, trình độ học vấn
bình thường, tính cách quá hướng nội, không hề thích hợp với cuộc sống ở
nước ngoài. Mẹ cô đã nói rất thẳng thắn: "Tiểu Tĩnh, con học lấy một cái
bằng đại học tầm tầm là được rồi, sau này kiếm một chàng trai đáng tin cậy
làm chồng, tiếp quản công ty của bố, mẹ vẫn có thể chăm sóc con. Nếu bây
giờ mẹ để con ra nước ngoài thì mới là hại con đấy".

Cô phải nhìn nhận lời mẹ nói có lý, mà cô cũng sợ, nếu ra đi lại một

lần nữa thất vọng. Thư từ của cô với Lạc Bình ngày càng thưa dần, gửi
email cho nhau cũng chỉ thông báo tình hình của mỗi bên. Cô đi khám ở
một bác sĩ tâm lý, cố gắng điều chỉnh lại tâm tính, giảm sự phụ thuộc vào
thuốc. Rồi cô học cách trang điểm, làm đẹp, tiếp xúc nhiều hơn với mọi
người xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.