KHI TÌNH YÊU ĐẾN LẦN NỮA - Trang 98

vào lan can, nhìn xuống dòng sông màu vàng đục đang tung lên những đợt
sóng trắng. Những làn gió mang theo hơi thở của dòng sông, từng đợt mơn
trớn da mặt du khách trên phà khiến người ta có cảm giác thư thái thay vì
cái lạnh buốt. Cô sầu não nhìn về phía bờ bên kia đang gần dần, nghĩ tới
công việc của mình, nếu lần này Tố Mỹ vẫn chưa vào được quỹ đạo, e rằng
cô cũng nên bỏ cái ý tưởng làm thiết kế thời trang đi.

Bố của Diệp Tri Thu thích mỹ thuật, từ nhỏ ông đã hướng cho cô học

vẽ nhưng cô cũng không chắc mình ham mê lĩnh vực này. Chỉ sau khi vào
Học viện Mỹ thuật, xem tác phẩm của các thày giáo, rồi tham khảo thêm
một số bạn học tài năng, cô mới cảm thấy mình thật may mắn khi thi vào
chuyên ngành Thiết kế thời trang. Bởi chỉ cần so sánh là biết dù kỹ năng
của cô ổn nhưng tố chất và linh cảm nghệ thuật cũng chỉ dừng lại ở mức
bình thường.

Ngành Thiết kế thời trang cần có linh cảm, cô cũng phải thất vọng mà

thừa nhận rằng mình biết cách cảm nhận nhưng những tác phẩm của mình
vẫn chưa nhận được sự đón nhận của mọi người. So sánh phương diện này
với Tân Địch, cô không thể không phục cô nàng.

Thuyền cập bến, cô đứng dậy theo dòng người bước lên các bậc thang.

Bỗng cô không đứng vững, hóa ra gót xăng đan bị tụt xuống một cái lỗ trên
ván cầu, đột nhiên phía sau có hai cánh tay vươn ra đỡ cô dậy. Cô không
kịp quay đầu, chỉ dựa người vào lan can nói tiếng “Cảm ơn” rồi cố gắng rút
chân lên. Chân rút được ra nhưng xăng đan thì vẫn bị kẹt lại. Trong lúc cô
đang lúng túng thì người phía sau đã quỳ xuống lôi chiếc xăng đan lên, sau
đó để bên cạnh chân cô. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô cười, đó là một khuôn
mặt trẻ, khôi ngô.

Diệp Tri Thu đỏ mặt, chân xỏ vào xăng đan rồi nói cảm ơn lần nữa.

Anh ta đứng dậy, cao hơn cô nửa cái đầu. Anh cười nói: “Đừng khách sáo,
đi thôi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.