KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 133

TULL

Bởi vậy cuối cùng họ để Anse nói lên lão muốn làm gì, và lão và đứa con

gái và thằng con trai ra khỏi xe. Nhưng ngay cả khi chúng tôi đã đứng trên cầu
rồi mà Anse vẫn nhìn lại, giống như lão đã nghĩ có thể, một khi lão đã ra ngoài
xe, toàn bộ sự việc hầu như đã bay đâu mất và lão lại cảm thấy lão ở đằng kia,
trên cánh đồng, và bà ấy nằm ở đó trong nhà, chờ chết và tất cả lại lặp lại lần
nữa.

“Ông nên để cho chúng nó lấy con la của ông,” lão nói, và chiếc cầu rung

lên và đu đưa dưới chân chúng tôi, rơi xuống dòng nước réo sôi giống như khi
nó lao phăng sang bên kia trái đất, và ở đâu bên kia nó nhô lên khỏi mặt nước
như thể nó không phải vẫn là chiếc cầu cao đó và những người bước ra từ lòng
nước phía bên kia chắc phải đi ra từ đáy trái đất. Nhưng nó vẫn còn nguyên
vẹn, anh có thể nói thế theo cách khi đầu này sập xuống nó không giống chút
nào với đầu kia sập xuống: đúng như những cái cây khác và bờ bên kia đang
đu đưa qua lại chầm chậm như quả lắc trong một chiếc đồng hồ lớn. Và những
thân cây gỗ rời ra và va mạnh vào phần chìm và đầu chúi nghiêng xuống và lao
vọt ra ngoài mặt nước, cuốn lên cuốn xuống về phía chỗ nông đợi chờ, trơn
nhẫy, xoáy tít và ngầu bọt.

“Làm thế thì có ích gì?” tôi nói. “Nếu lũ la của các người không thể tìm thấy

chỗ cạn và kéo xe qua, thì ba con la thậm chí đến mười con làm được gì?”

“Tôi không yêu cầu ông điều ấy,” lão nói. “Tôi luôn luôn có thể làm cho tôi

và la của tôi. Tôi không yêu cầu ông liều la của ông. Tôi không phải là tai họa
của ông, tôi không trách ông”

“Chúng phải quay lại và nằm chờ đến sáng mai,” tôi nói. Nước đang lạnh.

Nó đặc quánh, giống như tuyết tan. Chỉ có điều nó hơi sống động. Một phần
trong anh biết nó là nước, cùng thứ nước ấy trôi dưới cái cầu ấy trong một thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.