KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 132

nào, thế mà mày đi mua một con ngựa để tao phải nuôi. Đi làm việc bằng mồ
hôi nước mắt của mày rồi mua con ngựa với nó.”

Jewel nhìn bố, mắt nó lợt đi hơn bao giờ.

“Nó không bao giờ ăn một nhúm thóc của bố,” nó nói. “Không một nhúm.

Tôi sẽ giết nó trước. Bố đừng bao giờ nghĩ thế. Đừng bao giờ.”

“Cho em cưỡi với, anh Jewel” Vardaman nói. “Cho em cưỡi, anh Jewel.”

Tiếng nó nghe như một con dế trong cỏ, một con dế bé. “Cho em cưỡi, anh

Jewel.”

Đêm đó tôi thấy mẹ ngồi bên cạnh thằng Jewel nơi nó đang ngủ, trong bóng

tối. Bà khóc dữ, có lẽ bởi vì bà phải khóc thật khẽ; có lẽ bởi vì bà cảm thấy
cùng cách mà những giọt nước mắt của bà rơi vì lừa dối, bà ghét bà vì làm thế,
bà ghét nó vì nó mà bà phải làm thế. Và lúc đó tôi biết rằng tôi đã hiểu. Tôi
hiểu nó cũng rõ ràng như cái ngày tôi hiểu về Dewey Dell hôm ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.