KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 138

“Có cảm giác như chúng ta đang còn ở trên đường, và mọi việc đều ổn”

“Tull đã đốn hai cây sồi lớn ấy. Em nghe nói ngày trước lúc nước lên họ

thường lấp chỗ cạn bằng những cái cây ấy.”

“Anh nghĩ họ đã làm việc đó cách đây hai năm, lúc đó ông ấy đốn gỗ ở đây.

Có lẽ ông ấy không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai còn cần đến chỗ cạn ấy.”

“Em nghĩ thế. Phải, khi đó chắc đã phải làm như thế. Khi đó ông ấy đã đốn

nhiều gỗ ngoài kia. Đã phải trả tiền thế chấp cho nó. Em nghe nói thế.”

“Đúng, đúng. Anh cũng nghĩ thế. Anh nghĩ Vernon chắc đã làm việc đó.”

“Đó là sự thật. Phần lớn bà con ở đất này đã đốn gỗ, họ cần nhiều để cung

cấp cho xưởng cưa. Hoặc có thể là một cái kho. Nhưng em nghĩ Vernon có thể
làm được.”

“Anh cũng nghĩ thế. Ông ấy có tầm nhìn.”

“Ầy, Vernon là thế. Phải, chuyện đó còn đây. Ông ấy chưa bao giờ đưa được

những cây gỗ ra khỏi đây nếu ông ấy chưa dọn sạch quãng đường cũ. Có lẽ
chúng ta vẫn đang trên con đường ấy.” Anh nhìn quanh im lặng, nhìn vào vị trí
các cây, nghiêng bên này bên kia, quay nhìn lại dọc theo con đường không có
nền dường như hơi cao trên không trung so với vị trí của các cây bị đốn hạ,
như thể cả con đường cũng bị ngâm tách khỏi mặt đất và nổi lên trên, để lại
trên cái bóng ma của nó lần theo một chuyển động đến một nơi còn hoang vu
hơn chỗ này - chỗ chúng tôi đang ngồi, nói chuyện khe khẽ về cuộc sống yên
ổn và những chuyện tầm thường vặt vãnh trước kia. Jewel nhìn anh, rồi nhìn
tôi, rồi nét mặt nó trở lại im lặng, băn khoăn về quanh cảnh này, con ngựa run
nhè nhẹ và vững vàng giữa hai đầu gối của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.