KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 148

TULL

Khi tôi kể cho Cora nghe thằng Darl đã nhảy ra khỏi xe như thế nào và để

thằng Cash ngồi lại đó cố cứu cỗ quan tài và sau đó chiếc xe bị lật, và thằng
Jewel thì sang gần đến bờ đang cố sức bắt con ngựa quay lại chỗ đó nhưng con
ngựa khôn ngoan không chịu, thì bà ấy nói, “ông là một trong những người nói
thằng Darl là đứa kỳ quặc, đứa không sáng dạ, thế mà nó là đứa duy nhất trong
bọn chúng đủ thông minh để nhảy ra khỏi chiếc xe. Tôi nhận thấy lão Anse đã
quá khôn không ở trong chiếc xe ấy.”

“Lão ta chẳng được việc gì, nếu lão ở đó,” tôi nói. “Lúc đó bọn nó sắp đi

thoát và chắc chắn sẽ thoát được nếu không có cây gỗ ấy.”

“Cây gỗ, vớ vẩn, đó là bàn tay của Chúa.” Cora nói.

“Thế thì sao bà có thể nói thế là ngu?” Tôi nói. “Không có ai có thể được

bảo vệ cưỡng lại bàn tay của Chúa. Cố làm thế là phạm thánh.”

“Thế sao còn dám?” Cora nói. “Ông nói đi.”

“Anse đã không làm,” tôi nói. “Đó chính là điều mà bà bắt lỗi lão ta.”

“Chỗ của lão là ở đó,” Cora nói. “Nếu lão là một con người, lão đã không ở

đó để lũ con làm mà lão thì không làm.”

“Vậy tôi không hiểu bà muốn gì nữa,” tôi nói. “Vừa mới lúc trước bà nói

chúng nó cố làm thế là dám cưỡng lại ý Chúa, bây giờ bà lại dãy nảy lên với
Anse vì lão ta không làm với bọn nó.” Lúc đó bà ấy lại bắt đầu hát, vừa cọ rửa
cái bồn tắm vừa hát, vẻ mặt bà lúc hát trông như bà đã mặc kệ lũ người kia với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.