KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 158

Cash chưa động đậy. Chúng tôi đứng phía trên đầu anh, cầm cái bào, cái

cưa, cái búa, cái thước vuông, cái thước dẹt, cái dây bật phấn, trong khi Dewey
Dell ngồi xổm xuống và nâng đầu Cash lên. “Cash!” nó gọi. “Cash!”

Anh mở mắt, nhìn đăm chiêu lên những bộ mặt lộn ngược của chúng tôi.

“Có ai khốn khổ như thế này không?” bố nói.

“Nhìn này, Cash,” chúng tôi nói và giơ cao những dụng cụ lên cho anh nhìn.

“Anh xem còn thiếu gì không?”

Anh ấy cố nói, lúc lắc đầu, mắt nhắm lại.

“Cash!” chúng tôi gọi. “Cash!”

Anh ấy quay đầu để nôn. Dewey Dell lau mồm anh bằng vạt áo ướt của nó,

thế rồi anh ấy nói được.

‘Đấy là bộ đồ mộc của anh ấy,” Jewel nói. “Anh ấy mua một bộ mới khi anh

ấy mua chiếc thước,” Anh chuyển mình, quay người đi. Vernon vẫn ngồi xổm,
nhìn lên theo anh. Rồi ông ta đứng lên và đi theo Jewel xuống nước.

“Có ai khốn khổ như thế này không?” bố nói. Ông đứng to lù lù phía trên

chúng tôi vì chúng tôi ngồi xổm, trông ông như một hình người tạc thô thiển
vụng về từ thứ gỗ rắn bởi một nhà hí họa say rượu. “Đây là một thử thách,”
ông nói. “Nhưng tôi không làm cho bà ấy bực bội vì chuyện này. Không ai có
thể nói tôi để nó làm cho bà ấy bực bội.” Dewey Dell đã đặt lại đầu Cash trên
chiếc áo khoác gấp lại, đầu anh hơi nghiêng một chút để tránh nôn. Bộ đồ nghề
đặt cạnh anh. “Một kẻ nào có thể coi là may mắn nếu gãy cũng cái chân đó khi
ngã từ trên nhà thờ xuống,” bố nói. “Tôi không làm cho bà ấy khó chịu vì
chuyện này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.