KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 184

không ăn được đồ ăn mà Người dành cho con người để tăng thêm sức lực, và
tôi dành dụm nay một xu mai một xu để gia đình đỡ khổ, để mua hàm răng để
có thể ăn những thức ăn mà Chúa ban cho. Tôi đã cho đi số tiền ấy. Tôi nghĩ
rằng nếu tôi có thể nhịn không ăn thì thằng con tôi cũng có thể nhịn không
cưỡi ngựa. Có Chúa biết tôi đã làm!”

Jewel đứng hai tay chống hông, nhìn Anse. Rồi nó nhìn đi chỗ khác. Nó

nhìn ra xa bên ngoài cánh đồng, mặt nó lặng câm như tảng đá, như thể người ta
đang nói về con ngựa của người khác và nó thậm chí không nghe. Rồi nó nhổ,
chậm rãi, và nói “Chết tiệt” và nó tiếp tục đi ra cổng cởi dây buộc ngựa và
nhảy lên. Nó vùng vẫy khi thằng này nhảy lên yên và khi đã ngồi trên đó rồi
chúng chạy lồng trên đường như thể có cảnh sát đuổi sau lưng chúng. Chúng
biến khỏi tầm nhìn, cả người lẫn ngựa trông như một cơn lốc bụi.

“Được rồi,” tôi nói. “Các ông hãy lấy lũ la của tôi,” tôi nói. Nhưng lão ta

không lấy. Và thậm chí bọn họ cũng không ở lại, và thằng kia đuổi lũ kền kền
suốt ngày trong nắng nóng nó cũng gần phát điên lên như phần lớn bọn chúng.
“Dù sao, để thằng Cash lại đây,” tôi nói. Nhưng họ không làm thế. Họ làm một
chiếc nệm rơm cho nó với những tấm chăn đặt trên nắp quan tài và đặt nó lên
đấy đặt hòm dụng cụ của nó bên cạnh nó và tôi nhốt la của tôi vào chuồng và
đẩy chiếc xe đi khoảng một dặm xuống đường.

“Nếu từ đây chúng tôi phiền ông,” Anse nói. “Xin ông cứ nói.”

“Vâng,” tôi nói. “Từ đây sẽ ổn. An toàn nữa. Nào bây giờ ta quay về dùng

bữa tối.”

“Tôi cám ơn ông,” Anse nói. “Chúng tôi đã có một chút đồ trong giỏ kia.

Chúng tôi có thể tự lo được.”

“Các ông lấy từ đâu ra?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.