án. Nhìn nó không khác gì hàng trăm xe ngựa khác đậu ở đó, Jewel đứng bên
cạnh nó và nhìn đường phố giống như bất kỳ người nào khác trong thành phố
hôm đó, tuy vậy vẫn có cái gì khác, rất rõ. Ở đó có cái vẻ nhất định không thể
nào lầm lẫn được chắc chắn và sắp sửa lên đường của những đoàn tầu hỏa, có
lẽ do Dewey Dell và Vardaman ngồi trên ghế và Cash nằm trên nệm cỏ trong
thùng xe đang ăn chuối lấy từ một cái túi bằng giấy. “Có phải vì thế mà mày
cười không, Darl?”
Darl là anh em của chúng ta, người anh em Darl. Người anh em Darl của
chúng ta đang ngồi trong nhà giam ở Jackson nơi những bàn tay cáu ghét của
nó đặt nhẹ trong khoảng hở im lặng giữa các song sắt, nó sùi bọt mép nhìn ra
xa.
“Vâng, vâng, vâng, vâng, vâng, vâng, vâng, vâng.”