KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 253

“Nếu có một việc chúng ta phải làm, thì con nghĩ đó có thể là Peabody.”

“Không,” ông nói. “Không còn việc gì cả. Tất cả chúng mày đón bố ở góc

kia.”

Rồi Jewel đưa lũ la đến và tìm tôi và chúng nó đặt tôi lên chiếc nệm rơm

trong xe và chúng tôi đi xuyên qua quảng trường đến cái góc mà bố nói, và
chúng tôi đợi ở đó trong xe, Dewey Dell và Vardaman thì đang ăn chuối khi
chúng tôi nhìn thấy họ đang đi đến trên đường phố. Bố đang đi đến trong điệu
bộ của người có lỗi và lén lút nhìn tất cả chúng tôi một lượt giống như khi ông
làm chuyện gì đó mà ông biết mẹ không ưa, trong tay ông cầm một chiếc va li
nhỏ, và Jewel nói:

“Ai đó?”

Và chúng tôi thấy ông trông khác đi không phải vì cái va li nhỏ, mà chính là

cái mặt ông, và Jewel nói, “Bố có bộ răng mới.”

Quả thật thế. Nó làm cho ông cao hơn đến một foot, dường như nó giữ cho

đầu ông ngẩng lên, vừa ngượng ngùng vừa hãnh diện, và lúc đó chúng tôi
trông thấy bà ta sau lưng ông, cũng mang một cái va li nhỏ - một kiểu đàn bà
lạch bạch như vịt bầu ăn mặc đỏm dáng, đôi mắt bà ta lồi ra với cái nhìn khắc
nghiệt như thể bà ta đang thách thức một người đàn ông dám nói gì. Chúng tôi
ngồi nhìn họ, mồm con Dewey Dell và thằng Vardaman mở to và trong tay
chúng là những quả chuối đang ăn dở, và từ sau lưng bố bà ta bước vòng ra,
nhìn chúng tôi như thể bà ta đang thách thức một người nào đó. Và khi tôi nhìn
kỹ thì thấy cái va li con mà bà đang cầm là một trong những chiếc máy hát đó.
Và quả thật, đúng là một chiếc máy hát, được đóng lại gọn gàng đẹp đẽ như
một bức tranh và mỗi lần một đĩa hát mới đặt hàng qua bưu điện được mang
đến thì chúng tôi lại được ngồi trong trong nhà vào mùa đông để nghe nó, và
tôi đã nghĩ rằng thật tội thằng Darl lúc này không thể cùng thưởng thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.