KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 33

thịt của tôi, vì trong lòng chồng con tôi tôi đã được ban phúc nhiều hơn hết
mọi người, cho dù đôi khi họ cũng là gánh nợ.

Bà ấy đã sống, cô đơn với lòng kiêu hãnh, cố gắng cho mọi người tin là

không phải thế, cố giấu sự thật là họ chỉ làm cho bà thêm đau khổ, bởi vì bà ấy
không lạnh lẽo trong quan tài trước khi họ chở bà ấy trên xe ngựa đi bốn mươi
dặm để chôn cất bà, coi thường cả ý Chúa để làm thế. Từ chối để bà ấy nằm
trên cùng một mảnh đất với họ nhà Bundren.

“Nhưng bà ấy muốn đi” ông Tull bảo thế. “Chính bà ấy muốn được nằm

giữa những người trong họ bà ấy.”

“Vậy sao bà ấy không đi lúc còn sống?” Tôi nói. “Không có ai trong số họ

cản bà ấy, ngay cả đứa con nhỏ nhất bây giờ cũng đủ lớn để ích kỷ và lòng dạ
gỗ đá như tất cả bọn họ.”

“Đấy là ý nguyện của bà ấy” Ông Tull nói. “Tôi nghe Anse nói thế.”

“Và tất nhiên là ông tin Anse rồi” tôi nói. “Người như ông chắc chắn là tin.

Đừng nói với tôi điều ấy.”

“Tôi đã tin ông ấy về một điều mà ông ấy không thể mong che giấu tôi bằng

cách không nói ra.”

“Đừng kể với tôi,” tôi nói. “Chỗ của người phụ nữ là gần chồng con của

mình, lúc sống hay lúc chết. Ông có mong cho tôi sẽ muốn trở về Alabama và
rời bỏ ông và lũ con khi tôi đến số, mà từ bỏ ý nguyện của tôi là để cho số
phận của tôi dù hay dù dở chung với số phận của ông và lũ trẻ, cho đến khi
chết và sau đó nữa?”

“Ờ, người ta mỗi người một khác,” ông ấy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.