DARL
Chiếc đèn đặt trên một gốc cây bị cưa cụt. Han rỉ, dính đầy dầu, cái bóng
đèn bị rạn muội bám đầy một bên, nó tỏa thứ ánh sáng lờ mờ ngột ngạt lên
những chân niễng và những tấm ván và vùng đất xung quanh. Trên mặt đất tối
om những vỏ bào trông như những vệt sơn nhạt màu trên nền một bức sơn dầu
mầu đen. Những tấm ván trông như những mảnh vải mượt mà xé ra từ bóng tối
phẳng lì và lật mặt trong ra ngoài.
Cash tất bật quanh những cái chân niễng, dịch đi dịch lại, nâng lên đặt
xuống những tấm ván với những tiếng lóc cóc dội lại trong bầu không khí chết
chóc như thể anh đang nâng lên hạ xuống chúng dưới đáy một cái giếng vô
hình, những âm thanh ngừng lại mà vẫn không đi khỏi, như thể một cử động
bất kỳ cũng có thể đánh bật chúng ra khỏi bầu không khí trực tiếp bao quanh
trong tiếng vang dội lặp đi lặp lại. Anh lại cưa, khuỷu tay anh lóe lên chầm
chậm, một sợi chỉ mảnh của ánh lửa chạy dọc theo lưỡi cưa, mất đi rồi hiện ra
ở đầu và cuối mỗi nhát cưa trong sự kéo dài liên tục không đứt đoạn, khiến cho
chiếc cưa xuất hiện rồi lại biến đi sáu foot dài trong cái bóng vu vơ và tiều tụy
của cha. “Đưa cho tôi tấm ván kia,” Cash nói. “Không, tấm kia cơ.” Anh bỏ
cưa xuống và đến nhặt tấm ván anh cần lên, gạt cha sang một bên với cái ánh
sáng nhạt nhòa lung linh của tấm ván thăng bằng.
Không khí sặc mùi lưu huỳnh. Trên bề mặt rất nhẵn của nó, những cái bóng
của họ hiện lên trên tường như thể âm thanh họ có không đi xa mà chỉ đóng
băng lại trong chốc lát, lập tức và mơ màng. Cash tiếp tục làm, quay nửa người
về phía ánh sáng lờ mờ, một đùi và một cánh tay gầy như que củi kết thành
một đôi, mặt anh ngập trong ánh sáng với một tư thế bất động mãnh liệt và say
mê bên trên khuỷu tay không biết mệt. Bên dưới bầu trời ánh chớp thiu thiu
ngủ, nổi lên trên nền trời những cây cối bất động xù ra những nhánh cuối cùng,
lớn lên, phình ra như người bụng chửa.