KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 99

“Vậy thì xê ra,” Jewel nói. Nó nhất định không dừng. Cash bắt đầu tụt về

phía sau, tập tễnh đi theo chúng tôi, thở hồng hộc, rồi anh tụt xa và Jewel một
mình khiêng cả đầu trước, bởi vậy nó nghiêng đi khi đường mòn bắt đầu dốc,
nó bắt đầu tuột nhanh khỏi tôi và trượt xuống không khí như một chiếc xe trượt
tuyết trượt trên mặt tuyết vô hình, nhẹ nhàng phả ra một luồng hơi trong đó
cảm giác về nó vẫn còn rõ ràng cụ thể.

“Đợi đã, Jewel,” tôi kêu lên. Nhưng nó không đợi. Lúc này nó đi gần như

chạy và Cash bị tụt lại phía sau. Tôi thấy hình như cái đầu tôi mà đang khiêng
một mình bây giờ không còn có trọng lượng nữa, như thể nó lao xuống như
một cọng rơm trên luồng thủy triều giận dữ điên cuồng của nỗi thất vọng của
Jewel. Tôi thậm chí không chạm đến nó khi, thằng Jewel quay lại, nó để cho cỗ
ván vượt quá nó, đu đưa, và chặn nó lại và đẩy nó vào trong thùng xe rồi quay
nhìn lại tôi, vẻ mặt nó đầy giận dữ và thất vọng.

“Đồ chết bằm. Đồ chết bằm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.