“Vậy mẹ anh là cái gì, Darl?” tôi nói.
“Tao không có một người mẹ.” Darl nói. “Bởi vì nếu tao có, thì đó là đã có.
Và nếu là đã có, thì không thể là có. Có thể thế không?”
“Không,” tôi nói.
“Vậy thì tao không có,” Darl nói. “Phải không?”
“Không,” tôi nói.
Tôi là tôi. Darl là anh tôi.
“Nhưng anh là anh, Darl ạ,” tôi nói.
“Tao biết,” Darl nói. “ Vì thế tao không phải là tao. Đối với mày, tao là
“anh”. Đối với mọi người, tao là “mày”
Cash đang mang hòm dụng cụ của anh ấy. Bố nhìn anh ấy. “Con sẽ dừng ở
nhà bác Tull trên đường về,” Cash nói. “Con phải lợp lại cái mái nhà kho ấy.”
“Như thế là bất kính,” bố nói. “Đó là cố ý nhục mạ tao với bà ấy.”
“Thế bố muốn anh ấy đi về hẳn nhà rồi lại mang chúng đến nhà Tull bằng
chân không à?” Darl nói, bố nhìn Darl, mồm ông nhai chóp chép. Bây giờ bố
cạo râu hàng ngày vì mẹ là một con cá.
“Thế là không đúng,” bố nói.