KHI TÔI NẰM CHẾT - Trang 100

VARDAMAN

Chúng ta đang đi đến thành phố. Dewey Dell nơi nó sẽ không bị bán đi bởi

vì nó thuộc về ông già Noel, và ông ấy đã lấy lại nó mang đi đến Noel lần sau.
Bởi vậy nó lại nằm sau tủ kính, sáng choang và chờ đợi.

Bố và Cash đang đi xuống đồi, nhưng Jewel đang đi vào nhà trại. “Jewel,”

bố gọi. Jewel không dừng lại. “Mày đi đâu đấy?” bố hỏi. Nhưng Jewel không
dừng lại. “Mày để con ngựa lại đấy,” bố nói. Jewel dừng lại và nhìn bố. Mắt
Jewel trông như những hòn bi. “Mày để con ngựa lại đây,” bố nói. “Tất cả
chúng ta sẽ đi xe ngựa với mẹ, như bà ấy muốn,” bố nói.

Nhưng mẹ tôi là một con cá. Vernon đã trông thấy nó. Ông ấy ở đó.

“Mẹ của Jewel là một con ngựa,” Darl nói.

“Vậy mẹ của em có thể là một con cá không, anh Darl?” tôi hỏi.

Jewel là anh tôi.

“Vậy mẹ của em cũng phải là một con ngựa,” tôi nói.

“Tại sao?” Darl nói. “Nếu bố là bố của mày, thì tại sao mẹ mày lại phải là

một con ngựa bởi vì mẹ của Jewel là con ngựa?”

“Tại sao thế?” tôi hỏi. “Tại sao thế, Darl?”

Darl là anh tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.