mà đang trải cái áo của cô ta ấy! Nó phanh rộng ra phía trước phơi nguyên bộ
ngực béo ú ra! Đó là cách để cô ta biết về chìa khóa của cái tủ sắt, con điếm
ranh mãnh! Và trong khi vừa xu nịnh cha tôi, cô ta lại giở trò bẩn thỉu với
một thằng ăn mày mà cô ta gặp ngoài đồng! Và hắn đã làm cô ta có con. Ngài
phải thẩm vấn những kẻ tị nạn khốn khổ kia, thưa ngài; tên khốn đó chắc đã
lẻn vào trong này cùng với họ. Hắn đã giết cô ta để lấy số vàng bị đánh cắp.
- Chà, quan tòa chậm rãi nói, - Ta tin là cô ta đã bị ám sát bởi người cha
của đứa con trong bụng. Nhưng ta không tin đó chỉ là một tên ăn mày. Một
tên ăn mày không bao giờ có thể có cơ hội để giết cô ta trong phòng của cô.
Đó phải là một người trong nhà, người có thể ra vào mà không bị bất kỳ ai
hỏi. Người đàn ông đó nghĩ hắn đang ở một mình với Thúy Cúc khi hắn đâm
chết cô ấy ở đây. Nhưng sau khi hắn đi xuống cầu thang, hắn nhận thấy cô
không có ở đó, và sau đó hắn nhận ra rằng cô chắc chắn đã ở ngoài ban công
từ đầu đến cuối, và có lẽ đã chứng kiến tất cả tội ác. Hắn quyết định phải làm
cho cô sợ hãi mà im lặng. Đó là lý do tại sao hắn quay lại đây một lần nữa, và
cuốn xác Thúy Cúc trong chiếc áo dài của cô để cảnh báo cô hắn cũng sẽ giết
cô nếu cô mở miệng. Hắn chắn chắn đang rất lo lắng. Có ai biết về nơi ẩn náu
của cô trên gác xép chưa, tiểu thư Minh?
- Tuyệt đối không có ai, thưa ngài. Tôi đã định nói với cha tôi đêm qua,
sau khi ăn tối.
- Được rồi. Quan tòa đứng dậy và đi ra ngoài ban công. Trong ánh sáng
mờ xám ông thấy thanh gỗ phá cửa đã sẵn sàng. Băng Phi Hổ đã đưa ngựa ra
khỏi hang. Ông lại ngồi xuống và nói:
- Thực sự không có quá nhiều người có thể nghi ngờ là tên sát nhân của
chúng ta. Ta nghĩ Yến Nguyên, viên quản lý là có khả năng nhất. Ông đưa tay
ngăn ngay lời phản đối của Kì Nhu, ông nói tiếp: - Sự vô tâm của anh ta với
cái chết này rất đáng ngờ. Nó khiến người ta nghĩ rằng anh ta cố tình tránh
nhìn nó, và không phải vì lý do tình cảm như quản gia Liêu. Yến không
muốn bị hỏi tại sao anh ta không nói với ông Minh rằng cái xác không phải là
của cô. Vì, không như ông Minh và lão người hầu già, viên quản lý tất nhiên,
biết cô và Thúy Cúc rất rõ.