KHỈ VÀ HỔ - Trang 74

tòa Địch. Khi quan tòa kéo dây cương, tất cả những cảm xúc bị dồn nén trong
vài ngày qua bùng lên đột ngột thành một cơn thịnh nộ khủng khiếp. Ông giơ
tay lên vai phải và nhanh như chớp, rút thanh gươm đeo trên lưng ra. Ông
nhắm một đường kiếm dài vào tên cướp, nhưng tên du côn né được nó một
cách chuyên nghiệp bằng mũi giáo của hắn, và ngay lập tức cố đánh vào đầu
quan tòa Địch bằng cán giáo. Quan tòa cúi xuống, nhưng sau đó mũi giáo
ngắn lại lao đến xoáy xuống ông. Ông đỡ lấy thân cây giáo ngay trên chiếc
cạnh sắc của thanh kiếm, và thanh gỗ liền bị chặt đứt bằng một đường sắc
ngọt. Khi tên cướp đang nhìn, một cách đầy kinh ngạc, vào thanh gỗ trong
tay, quan tòa thúc ngựa lao tới gần, và đưa thanh kiếm lên để chém vào cổ
hắn. Nhưng tên đàn ông lấy chân thúc ngựa quay đi hầu như ngay tức thì, và
thanh kiếm chỉ kịp vút qua ngay trên đầu hắn. Tên du côn hét một câu chửi
thề độc ác nhưng không có cử động nào là định rút kiếm ra. Hắn thúc ngựa
sang phía bên kia đường và hét lên qua vai:

- Không hơn gì một con chuột bị mắc bẫy!
Hắn cười to rồi biến mất vào những tán lá rậm rạp.
Quan tòa cho thanh kiếm vào vỏ. Cưỡi trên con ngựa, ông tự nhủ cần phải

tĩnh trí lại. Một tên cướp đường xấc xược không nên là lý do để mất bình
tĩnh. Tác động của thảm kịch ở Phượng Châu đã ảnh hưởng sâu sắc đến ông,
sâu sắc đến nỗi ông tự hỏi một cách tuyệt vọng rằng liệu ông có thể thành
công trong việc tìm lại sự bình an trong lòng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.