KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 12

Sau hồi độc thoại nội tâm, tự dưng bà Hát muốn làm điều gì đó cho kẻ

không may mắn kia. Nó có thể sống được không nếu ném trả nó ra đời. Bà
bảo hãy yên tâm, cô sẽ giúp. Cô đã chẳng còn người thân nào bên cạnh
ngoài mấy bà bạn lắm mồm thích nói xấu chồng. Cô sẽ nhận cháu là người
thân của mình, sẽ chăm lo cho cháu, và chính cháu là chỗ dựa cho cô.

Cậu bé gật đầu cảm động. Không còn người thân bên cạnh, chẳng

chốn nương nhờ, cũng không biết mình nên đi đâu về đâu, có nằm mơ cậu
cũng không tưởng tượng được lại có một “bà tiên” xuất hiện. Kiêu quyết
định ở lại. Cảm ơn cô, cậu nói. Cháu rất cảm ơn cô.

Bà cười nhẹ nhõm. Nhìn cậu trai gầy gò tái dại, bà rất thương.

Bởi vì nếu có ném nó lại cuộc đời, thì đời sẽ dạy cho nó xảo trá hơn.

Con người xã hội ngày càng xảo trá. Nó sẽ học được “Đại học xã hội” dần
dần trở nên hoang dã bạo tàn. Bà Hát nghĩ, hãy nhận nó làm con. Bà Hát
quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.