KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 11

chúng đứng nhìn để từng thằng xông lên. Cuộc tổng tiến công của chúng
khiến Kiêu không thể chống đỡ được lâu hơn. Cậu yếu dần, không còn khả
năng tránh đòn, mỗi lúc một nhiều đòn rơi vào người. Trận mưa đòn đã ôm
cậu vào lòng, như bão tố đã ôm trọn biết bao làng mạc miền Trung. Khuỵu
ngã. Đớn đau.

- Cháu đang nghĩ gì vậy?

Câu hỏi làm Kiêu giật mình. Cậu căm thù lũ thanh niên kia, cậu vung

tay, lại là cái tay đau, nên có cái nhói buốt như đâm toạc màng da.

- Đang nghĩ về cháu - Giọng chùng xuống, Kiêu ấn đầu mình mạnh

hơn xuống gối.

Đừng nghĩ nữa làm gì. Mày đã sống được mấy gang tay. Bà Hát thầm

cười, bảo: Mày nghĩ về mày ư? Đời chứ gì. Đời mày làm sao lắm gian
truân như tao. Có thể mày đã mất hết, nhưng mày còn biết mày mất. Tao
mất, nhưng chẳng biết đã mất những gì. Nghĩ vậy, cũng chẳng thể dựng
thằng bé dậy mà tranh xem ai đau khổ hơn ai. Bà tự nhủ: Thằng oắt chỉ
đáng tuổi con. Kẻ chỉ đáng là con tranh hơn làm chi. Hơn nữa nỗi đau cũng
cần giấu kín, càng kín càng tốt. Hãy chôn sâu nó, như chôn sâu những tình
yêu đã gào thét đi ngang qua đời người con gái, vóng vót găm vào sự nhẹ
dạ cả tin đến dại khờ vì yêu, nhức nhối mãi đến tuổi này.

Ta đã từng đi tìm mãi mà chẳng thấy hạnh phúc. Ta không phải người

quá cầu toàn. Ta cần những điều giản dị nhất, mà đâu có được. Có những
lúc, ta mong mình có thể giấu tình yêu ở mọi nơi mọi lúc, để người đàn ông
nào đi ngang qua cũng sẽ khuỵu ngã, phải lòng ta, để ta mãi mãi được cưng
chiều. Nhưng đàn ông chỉ là những cơn mưa lũ, tuôn chảy rồi ào ạt biến
mất. Ta biết mình đã nhầm. Ta đã ngồi, rầu rĩ nhiều đêm như tấm bia tưởng
niệm chính cuộc đời ta. Cháu không biết đâu. Sau rồi những ý nghĩ của ta
cũng biến thành cổ điển, ta gọi đó là những ý nghĩ hào hùng, rồi thấy mình
không thể như thế mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.