KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 134

Trong số những cô gái mà cậu đã từng gặp có lẽ Hoằng tự nhiên và

sâu sắc hơn cả, ý nghĩ toát lên từ lời ăn tiếng nói thường cứng cỏi vượt số
tuổi cô đang có. Cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện lập gia đình riêng,
thảng hoặc dăm ba lần ở bên cạnh cô, cậu thấy có cái gì đó là lạ, run rẩy
trong người. Cái run rẩy ấy cho phép cậu dự liệu về một tình yêu mới, đang
thành hình hài, còn những lời đã nói với cô gái năm xưa, lẽ nào nhẫn tâm
cất gọn vào một ngăn của đáy sâu tâm hồn. Bởi vì cô đã lấy chồng. “Thôi
Quê ạ, hãy sống tốt và làm một người vợ, người mẹ trong gia đình, và coi
Kiêu như một kỷ niệm buồn, đã trôi theo dòng sông. Tớ cần thanh thản để
sống tiếp”. Cậu nói.

Đêm qua, cậu mơ thấy Quê lên phố, nón mê đội đầu, thân hình tiều

tụy, dắt theo đứa con suy dinh dưỡng. Kiêu đuổi theo, gọi khản cổ, nhưng
càng tăng tốc thì Quê càng chạy xa.

Điều này chứng tỏ gì thế, không ai biết.

Hoằng rủ Kiêu ra phố chơi, cậu lắc đầu nói muốn ở nhà. Mẹ nuôi

trước khi đi dặn kỹ, không nên bỏ nhà nhiều quá.

- Cậu đúng là người con ngoan. - Hoằng nói.

- Tớ cũng thấy hơi mệt - Kiêu nói.

Kiêu ngả người xuống giường mẹ nuôi, Hoằng ngồi bên cạnh, cũng

ngả người xuống tay ôm gối, mặt hướng về phía Kiêu, miệng gần như
phụng phịu.

- Cũng có lúc tớ cảm thấy chán thành phố này. Bởi vì tớ sinh ra ở đây.

Cậu hạnh phúc vì được sinh ra ở quê, tớ thấy thèm vì

điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.