KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 138

Hoằng kéo tay cô em, nói:

- Chị chỉ muốn đi uống nước với em, xem chuyện riêng tư của em thế

nào.

- Trời ơi, nói làm gì. Em không muốn nhắc đến thằng ranh đó nữa. Chị

có bạn mới giới thiệu cho em đi, khá vào. - Cô em rổn rảng nói.

- Có, ra đây chị giới thiệu nào!

Mẫn Yến nhìn theo cánh tay chị gái chỉ về phía một bạn trai, biết là

bạn chị cô không tư lự mà dấn bước. Trước đây cô đã được chị giới thiệu
cho hai người bạn rồi, nhưng đều lớn tuổi hơn, rất nghiêm khắc. Điều đó
khiến cô thất vọng. Từ khi sinh ra ông bà, cha mẹ đã không ai nghiêm khắc
với cô cả, chiều chuộng nâng niu cô từ trong trứng ra. Ai nghiêm nét mặt là
cô đã nản.

Ba người kéo nhau vào quán cà phê bên đường, ngồi cạnh một cây

trúc Nhật đang trổ hoa, gần đó có lọ lục bình, cắm hoa nhựa, nhìn không
tinh sẽ tưởng hoa thật. Mẫn Hoằng đưa tay về phía Kiêu và nói: “Đây là
anh Kiêu bạn chị”. Cô lại quay sang phía Mẫn Yến “Đây là em Yến, em gái
con chú tớ”. Mẫn Yến nhìn Kiêu, đầu cúi xuống: “Em chào anh ạ”. Hoằng
là người làm cho câu chuyện rộn lên. Qua đây Kiêu tận mắt chứ không chỉ
là qua lời kể của Hoằng thấy vẻ đẹp tinh khôi của cô gái cấp III hồn nhiên.
Nó cho phép cậu hồi ức về thời của mình: hoa gạo trôi sông, đỏ đượm tình.

Mẫn Yến, về mọi chi tiết nhỏ bên ngoài, tất cả đều hài hòa, cân xứng.

Thượng đế đã rất tài tình sáng tạo nên con người này. Với Quê, hoặc
Hoằng, một vài chi tiết thô còn lòi ra thì với Yến, nó đã được giấu sạch.

Kiêu nói “Em là cô gái thực sự xinh mà anh từng gặp”. Mẫn Yến nói

che miệng “Anh quá khen, như thế chị Hoằng sẽ giận đấy”. Hoằng xua tay,
nói: “Không sao, sự thật là như vậy. Sự thật là Mẫn Yến quá xinh, chị sánh
sao được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.