KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 189

Nỗi buồn của Mẫn Yến thắp lên nỗi xao xác trong lòng Kiêu, cậu thấy

mình và Mẫn yến ở tột cùng bất hạnh. Để làm sao cho hết những bất hạnh
này? Ai có thể trả lời được. Càng nghĩ cậu càng thấy nhớ bố, thương mẹ,
xót xa hình ảnh bà ngoại. Nhìn Mẫn Yến một lượt, cậu thấy cô gầy đi rất
nhiều, nhan sắc nhạt nhẽo. Vẫn rất đáng để cậu quan tâm, dù nhan sắc có
nhạt đi. Sợ cô buồn, cậu trở lại chuyện.

- Em đừng bỏ học, phải tiếp tục học có đúng không? Nếu không đi

học, sau này chẳng có chút kiến thức nào trong đầu, không theo kịp xã hội.

- Còn gì để thúc đẩy cho em nữa đâu, em tan nát gia đình rồi, em thực

sự muốn gia đình bình thường thôi, đừng nhiều tiền làm gì, đừng ham hố
làm gì để mỗi người còn quý trọng nhau. Nhưng không khác được nữa,
không lựa chọn được nữa, không cứu vãn được nữa.

- Ờ sự tan nát vì tiền, vì tình - Kiêu gật gật.

- Anh có biết, không có tiền thì người ta sẽ làm gì không?

- Sẽ dùng lá cây để làm thứ trao đổi chứ còn gì nữa.

- Anh hài hước thật đấy, không có tiền, con người sẽ trở lại thời cổ đại,

chỉ dùng hàng hóa mà đổi chác thôi, thầy giáo em bảo vậy.

- Có nghĩa là thầy giáo em nói theo khía cạnh khác. Anh chỉ nghĩ theo

cách của anh thôi.

- Cách của anh là dùng lá cây thay tiền, hay thật đấy.

Sau hồi tán ngẫu, Mẫn Yến tỉnh táo hơn, cũng là lúc Kiêu phải về.

Thời gian này, Mẫn Yến bỏ học, không ai thuyết phục được cô bé đến lớp
kể cả Kiêu. Với cô đi học bây giờ không giúp được mẹ đừng theo giai,
không cứu được bố ra khỏi tù, không giúp được gia đình bé nhỏ trở lại bình
yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.