KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 190

Kiêu phải trở đi trở lại với Mẫn Yến, bởi vì cậu sợ cô sẽ làm liều. Mẫn

Yến dại dột đã nghĩ đến cái chết. Kiêu không muốn điều đó xảy ra. Mẫn
Yến đáng thương, cũng đáng yêu. Nói chuyện với cô cậu hiểu ra nhiều.
Hóa ra ngay cả với một cô bé con cũng dạy cho Kiêu nhiều điều mới mẻ.
Lại nữa, cậu nhớ Mẫn Yến, lo lắng cho cô, sợ đau khổ ập xuống thêm,
trong mơ cũng thấy Mẫn Yến cười đùa lanh lảnh gọi anh ơi anh ơi. Quả tim
cậu đã thuộc về Mẫn Yến rồi.

Việc Kiêu qua lại với Mẫn Yến nhiều lần như thế khiến Hoằng vô

cùng tức giận, trong cô sôi sục ghen tị, những tính toán cho việc giành giật,
mỗi khi thấy Kiêu xuất hiện ở nhà Mẫn Yến. Hai mắt cô không thể nào
bình thường được, cả tuần nay Kiêu đến lớp ngồi một mình, ai hỏi gì nói
nấy. Hoằng thấy kẻ này thật đáng ghét.

Có một người đàn bà đi trên phố, bà ta thu hút đôi mắt của Kiêu. Ban

đầu Kiêu thấy bà bước ra từ cổng khách sạn. Đi guốc cao không nhanh lắm.
Những chi tiết mà cậu chớp được trên khuôn mặt và vóc dáng bà cho Kiêu
ngờ ngợ đó là mẹ mình. Cậu đuổi theo gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi” cậu đã chặn
được và đứng lại. Hai người nhìn nhau, ngỡ ngàng giây phút. Bà nhìn Kiêu
từ đầu đến chân rồi thốt lên: “Kiêu”, cậu chàng hét “mẹ”. Thoáng chút ngỡ
ngàng, thót tim. Hai mẹ con ôm chập lấy nhau cho thỏa bao ngày xa cách.

Kiêu sung sướng, giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang ôm chặt bà

Hát, bà cũng mở mắt nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt cậu. Cả hai
đang trần truồng. Cậu trở dậy mặc quần áo, nhưng bà Hát giữ lại. Đã đến
lúc Kiêu cần phải phản ứng kịch liệt trước tình huống oái oăm này. Nó làm
cậu thấy khó xử và xấu hổ. Dù có lúc cậu ham muốn với mẹ nuôi, rồi nhận
ra đấy không phải là đối tượng để cậu làm chuyện đó. Cậu vừa kính trọng,
vừa lo sợ

trước bà.

- Con phải mặc quần áo vào, không thể làm thế này mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.