KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 84

điều khiển được máy tính hiện đại. Ngôi trường không quá to nhưng mới
mẻ và thoáng sạch. Ngày đầu tiên đến trường là ngày cậu hạnh phúc nhất.
Sung sướng như ngày ăn nằm với Quê, như ngày sà vào lòng mẹ nuôi mà
cảm ơn, mà khóc, như giấc mơ cậu vẫn hằng mơ về người mẹ đẻ đang lưu
lạc. Mẹ nuôi muốn cậu học tốt, hòa nhập cùng bạn bè. Vì thế mẹ dặn rất kỹ
trước khi cậu đạp xe đến trường. Lớp toàn con trai, chỉ năm cô gái được
mệnh là công chúa trong đám hoàng tử. Các chàng trai quan sát và cho
nhận định như vậy.

Kiêu ngồi cạnh một chàng trai. Cậu ta bắt tay và không ngần ngại giới

thiệu để làm quen. Hóa ra cùng quê với Kiêu, chỉ khác huyện. Lúc sau hai
người đã có thể thoải mái nói chuyện. Kiêu không còn muốn khép mình
như trước, cái miệng đã hoạt bát hơn, không im ỉm đóng, và nhất là ý nghĩ
đã bắt đầu thông thoáng. “Cuộc sống cần mấy người bạn thân”. Bà ngoại
ngày xưa dạy cháu vậy, cậu vẫn nhớ như in.

Một người bay cần có chân trời. Chân trời của Kiêu chưa rõ hình hài,

nhưng nó đang ở chiều hướng tích cực. Nó sẽ dần dần mở ra. Cậu sẽ bước
vào tương lai tươi sáng đó. Ở đó là nước mát, là thiên đường, là bả lả cười,
là hân hoan, là đích đến của ham muốn. “Mình thấy cần phải sống tốt hơn
thật. Đúng là phải sống tốt hơn”. Kiêu nghĩ, và quyết tâm bồi bổ cho niềm
tin của mình. Cậu không ngừng nghĩ đến bà, đến mẹ. Bà chắc sẽ vui lắm,
bà nhỉ, khi thấy cháu được đi học như những bạn bè khác. Rồi cháu sẽ có
công ăn việc làm. Mẹ nuôi rất tốt với cháu, đối với cháu như con đẻ! Mẹ
nữa, nếu mẹ nghe thấy con nói thì hãy tìm về với con nhé. Con đã dặn anh
Tôn rồi, anh có địa chỉ hiện thời của con. Hãy tìm con sớm nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.