KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 86

- Quá đúng. Quá may mắn. Còn anh... anh Tôn thở dài. Với người dân

ở cái làng Vân Tị này, lên phố như chú em là một ước muốn. Bởi thâm căn
cố đế làng làm nông nghiệp, lũy tre bao phủ, hủ tục hoành hành, dốt nát hạ
nhục, nô dịch. Người dân suốt đời chổng “phao câu” lên trời làm lụng. Tôn
trong làng, cảm thấy quá vất vả, là con tôm cái tép, là hạt bụi. Muốn làm gì
đó khác đi cho gia đình nhờ, cho con vợ không biết đẻ thằng con trai nhờ.
Nên đang cố tìm đường ra phố làm ăn. Anh ước mơ đổi đời, bóc cái vỏ
nghèo nàn ném đi chỗ khác.

Nếu đầy đủ rồi thì anh chẳng muốn xa vợ con làm gì. Sống ở quê lay

lắt cơ cực quá. Cái nhà là chỗ chui rúc của ngần ấy mạng mà cũng vá chằng
vá đụp. Trưa vắng, ngồi ngâm nga cốc rượu nhạt, nắng mặt trời lọt qua mái,
rọi vào chỗ vợ đang ngồi cho con bú. Bầu vú chằng chịt những gân xanh,
chẳng biết thằng bé có mút được tí sữa nào. Cay đắng thay thằng đàn ông
nghèo - Tôn đứng thẳng người vươn vai.

Im lặng một lát, anh tiếp:

- Lắm lúc anh còn gằn giọng chửi rủa cái thằng nghèo hèn là mình,

chẳng có can đảm gì cho mở mày mở mặt dòng họ. Cũng vì cái thói thất
học lâu đời nó dìm. Chứ một vài mống đầu đàn vượt được ra ngoài thì cháu
con đời sau đâu đến nỗi…Anh bỏ rất nhiều đám, thân thiết lắm mới sai vợ
đi thay còn mình viện lý do ốm. Biết rằng trong tiệc rượu, anh em sẽ lại nói
này nói nọ. Mà anh thì chẳng muốn cất lời. Thì ra, người “thấp cổ bé họng”
như anh ngày càng rụt rè. Phải đi thôi, ra khỏi làng mới đổi đời được!

Hai người ngồi gần nhau hơn. Kiêu thấy trong họng anh toát ra đều

những lời tiêu cực. Chẳng lẽ ở quê khó sống như vậy sao? Chẳng lẽ cuộc
sống đã hun đúc nên con người gần như cháy nắng và sôi sục nhiệt tâm
muốn rời quê hương. Kiêu vỗ vào vai anh Tôn:

- Em ủng hộ anh. Anh hãy cố gắng lên nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.