KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 87

- Lời động viên của chú em làm anh rất phấn chấn, anh sẽ cố gắng.

Anh phải nói với em là anh đã chuẩn bị để đi và đã đi rồi, nhưng đi nửa
đường phải quay về. Anh không có cái may mắn được làm ở Hà Nội, ông
trời bắt anh gắn chặt lấy cái mảnh đất nghèo này.

Đoạn này, anh thở dài. Tiếng thở dài của một người đàn ông não nuột

đêm trăng. Anh bắt đầu kể về hành trình hôm đó, cái hành trình với chiếc
xe khốn nạn, như lịch sử bắt nó phải vậy. Trong anh còn một nỗi tuyệt vọng
ngun ngún phun trào, chỉ là anh muốn giấu vợ con. Chả lẽ là chủ gia đình
anh lại tỏ ra là người tuyệt vọng nhất?

Anh nói:

- Anh tính toán ít nhất mất hơn một năm, tham khảo bạn bè chân cày

tay cuốc vài tháng, rồi đề nghị với vợ. Vợ anh nghe chồng nói chí thú làm
ăn vừa mừng vừa lo. Anh đang táo bạo nghĩ và làm, hơn hẳn chồng người
khác. Nhưng vốn liếng ở đâu, và ra phố có mệnh hệ gì… Anh bảo:

“Anh sẽ đi chở hàng thuê cho người ta, lúc rỗi thì ra bán hàng thuê cho

chú Sướng. Chú ấy bảo anh lên mà lại, bảo lãnh trăm phần trăm chỗ ở. Anh
chỉ mất tiền điện nước thôi”.

Vợ anh không khỏi lo lắng khi nghe đến chuyện anh chồng cần phải

có phương tiện. Nhưng điều đó được anh thỏa mãn bằng một câu hỏi dấp
dính ngọt bùi:

“Nhà có con lợn nhỏ kia rồi, bán đi. Ngần ấy thóc ăn không hết, bán đi

một ít. Ông nội cho vay một ít, ông ngoại một ít. Anh dồn vào mua con
Simson của chú Cãi, thiếu bao nhiêu chịu. Con đấy còn khỏe, chở hàng tốt.
Có vốn anh “lên đời” ngay, u nó đừng lo.

Vợ anh mừng rỡ, nịnh chồng bằng một cái thơm dịu dàng vào đám râu

rậm rịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.