KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 89

Ý nghĩ miên man khiến anh suýt đâm vào hòn đá giữa đường. Bánh xe trẹo
trọ.

Đang đi có vẻ êm, tự nhiên chiếc xe khực khực mấy cái như người sặc

nước, rồi khựng lại không chạy. Ô hay, giở chứng à. Mấy ngày vừa rồi chạy
thử có sao đâu. Anh nghĩ. Không phải hết xăng. Đã đổ đầy rồi. Chủ cũ bảo
đổ đầy bình đi từ nhà lên Hà Nội vẫn còn khối. Thằng bán xe cho mình là
em họ xa, chắc nó không lừa đâu. Trông mắt nó chẳng có chút gian xảo
nào. Vậy thì sao nhỉ? Anh dắt xe vào lề đường, bỏ cái mũ bảo hiểm kềnh
càng nặng nghẹo một bên cổ ra cho thoáng, hùng hục đạp. Nhưng sức
mạnh của kẻ bất cần là anh, chẳng sợ ma quỷ nào cũng chỉ đủ làm cho
chiếc xe run lên, khục khặc mấy tiếng rồi lại tắt ngóm. Anh lại đặt chân vào
cần đạp, dùng hết khả năng để xem nó có chịu nghe lời. Có lẽ đến mười
phút thì chiếc xe cũng chỉ run rẩy tội nghiệp, rên lên mấy tiếng như bản
chất cũ mèm của nó. Anh thốt ra lời tục tĩu nguyền rủa chiếc xe, rồi an ủi
mình bằng cách nhẫn nại và đi tìm hiệu sửa chữa. Lát sau tìm thấy.

Gã thợ đặt mình ở cái võng xếp, bàn tay múp míp xoa xoa vào phần

bụng trắng hếu. Gã nhếch mép mỉm cười khi thấy một “Thượng đế” mệt
mỏi dắt xe vào. (Trông quê mùa lắm đây). Anh nghĩ gã sẽ cho là mình quê
mùa, vì xe cũ, rẻ tiền, chở đồ đạc lỉnh kỉnh. Cũng tại con mụ vợ, cứ tham
lam chất cho chồng đủ thứ với những lời dặn dò khó nhớ. Cặp mép của gã
chủ hiệu lún phún râu rung rinh.

“Gì hả bác?” Gã chủ hiệu hỏi.

“Anh xem giúp em với, đang đi thì chết máy”.

Anh dựng chân chống, gã chủ hiệu lấy chân đạp cái võng xếp ra một

bên bằng bên chân với thao tác chẳng mấy thuần thục. Gã đưa chân vào,
đạp thử mấy cái. Không nổ. “Để em thử cho bác” - Gã nói. Rồi gã sờ vào
cái bugi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.