KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 93

“Làm sao phải thay, cứ để thế đi được”- cố trì níu. Gã sửa

sốt sắng:

“Hai miếng vá của bác là mười ngàn. Nếu thay chỉ mất ba nhăm ngàn

mà lại an toàn. Vá vào cũng được thôi, nhưng bác đi dễ bị bục lắm”!

Gã đưa chiếc săm tội nghiệp cho anh xem. Quả là nó rất tồi tệ. Anh

xua tay, gật lấy một cái, rồi thở hắt: “Làm nhanh cho tôi đi”. Gã sửa liền...
tăng tốc.

Thay lốp xong, giây phút trả tiền quả là không dễ dàng gì. Nó ngun

ngút tiếc nuối. Trời đã ngừng hẳn mưa và đoạn đường lên phố còn dài lắm.
Những ba mươi cây số nữa. Ai có thể khẳng định là sẽ chẳng xảy ra chuyện
gì nữa. Gã sửa cố bơm hơi vào bánh trước lên chiếc xe cứ xóc nảy lên. Anh
cầu xin thần Phật đừng dắt anh đi vào kiếp nạn nào nữa. Cho anh an toàn
về phố với ước mơ của rất nhiều người đi theo anh. Có cả niềm tự hào và
hãnh diện nữa.

Giây phút nản đã qua đi rồi, anh giữ tay ga đều, huýt điệu sáo bài

Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây. Chiếc xe chạy không tồi, cũng vượt
được mấy chiếc xe khác đang rù rì tiến một cách vừa thận trọng vừa hèn
nhát. Càng vượt anh càng vít mạnh ga, nó tạo nên một cái thú. Anh thấy
mình đang được đua với họ, sảng khoái lắm.

Thực ra, anh chỉ biết phố là sướng, chứ chưa hình dung ra người giàu

ở phố người ta sướng thế nào. Ở quê thì ắt khổ rồi, mọi thứ đều tù túng, lạc
hậu, chỉ mỗi không khí là trong lành.

Những suy nghĩ miên man đã phản bội anh. Ngay cả chiếc xe tồi tàn

cũng chẳng giúp anh đoạn đường cuối, mà nhẫn tâm giáng thêm một đòn
chí mạng. Anh thấy chiếc xe loạng choạng rồi đâm sầm vào đuôi một chiếc
xe khác, bắn sang lề đường. Một chiếc ô tô lao tới nhưng nhanh chóng láng
sang một bên. Anh bắn người vào bụi cây si cạnh quán chè cóc bên đường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.