KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 138

Ho một hồi, tôi cầm khăn giấy trên bàn lên lau miệng, nhăn mặt nhíu

mày hỏi ngược lại: “Em có muốn anh có hứng thú với em không?”

Tiểu Văn lắc đầu.

“Nghĩa là sao? Vậy em có hứng thú với anh không?” Tôi truy hỏi.

Tiểu Văn gật đầu.

Tôi váng đầu quá đi mất.

“Thanh Thu nói anh thế này, trong đám bạn của anh, anh thuộc loại

binh chủng hậu cần, có nghĩa là mấy trò uống rượu, bao gái, anh chỉ ở phía
sau chạy việc, không dám xông lên tiền phong, thuộc loại người muốn làm
bậy nhưng không có gan làm bậy, lúc có gan thì lại không muốn nữa” Tiểu
Văn cúi đầu, nói về tôi.

Tôi phát hỏa: “Shit! Anh mà hậu cần á? Anh còn là anh nuôi đây

này!”

Tiểu Văn ngẩng đầu lên: “Em thấy Thanh Thu nói đúng.”

“Cái gì?”

“Anh là như vậy mà, tối qua gọi điện cho em còn giả bộ không biết em

là ai, cuối cùng sợ đến nỗi cúp máy luôn, người như anh…” Tiểu Văn vừa
nói vừa tự cười, lại còn lắc đầu nữa.

… Tôi không còn gì để nói, hình tượng gì đây hả trời, tôi còn liên

tưởng trong mắt người ngoài, tôi là người vừa có ngoại hình vừa có trí tuệ,
hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa thay đổi xã hội, làm say đắm vô vàn
thiếu nữ, tuấn tú kiệt xuất…

“Anh tên là Lại Bảo, là một phóng viên giải trí, làm việc ở đây, nhà ở

Đông Bắc, đúng không?” Tiểu Văn nhướn mắt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.