KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 183

nhiệm Đồ vội cười: “Ngoài ra, về chuyện lương bổng, chắc cũng phải thấp
một chút, có điều chuyện đó tôi sẽ cố hết sức…”

Sắc mặt lão Đường trông rất u ám, cảm thấy như bị sỉ nhục, cậu ta đột

ngột đứng dậy, tôi đã có dự cảm nhưng vẫn không kéo lại kịp.

Lão Đường cao ngạo nhìn chủ nhiệm Đồ, nhếch môi lạnh lùng cười:

“Ha ha, chủ nhiệm Đồ, với bản lĩnh và thực lực của Đường Đôn này cũng
gọi là có chút tiếng tăm trong làng báo ở thành phố này, thậm chí là trên cả
nước! Bây giờ ông nói vậy thì ông coi tôi là cái gì? Tôi nói cho ông biết…”

Đang nói dở thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ba chúng tôi đều

quay ra nhìn, Nghê Tiểu Uyển mặc một chiếc váy voan màu xanh, buộc tóc
đuôi ngựa tươi cười bê mấy tách trà vào: “Chủ nhiệm Đồ.”

Chủ nhiệm Đồ bớt phần hoảng hốt, ra hiệu cho Nghê Tiểu Uyển đặt

trà lên bàn, Nghê Tiểu Uyển quay sang cười với tôi một cái, tò mò nhìn lão
Đường đang đứng bên rồi uyển chuyển bước ra khỏi phòng họp.

Ánh mắt lão Đường đuổi theo cô ấy, mãi cho đến khi bóng Nghê Tiểu

Uyển biến mất, ánh mắt cậu ta như có thể nhìn xuyên tường, cứ ngơ ngẩn
mãi không chịu quay về.

“Tiểu Đường, cậu nói tiếp đi, thanh niên tính cách thẳng thắn là tôi rất

thích đấy!” Chủ nhiệm Đồ tươi cười bảo lão Đường.

Lão Đường thành hòn vọng Nghê rồi.

Tôi thò tay thụi vào eo cậu ta một cái rõ mạnh.

“Á, shit! Đồ khốn! Cậu đánh vào thận tớ rồi!” Cơn đau kéo thần hồn

thần trí lão Đường trở về, cậu ta điên tiết nhìn tôi.

“Tiểu Đường, cậu nói tiếp đi.” Chủ nhiệm Đồ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.