KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 188

“Chỉ là chuyện sớm muộn thôi!” Lão Đường tự tin cười, “Này cậu nói

đi, cô ấy muốn nói gì rồi lại ngại không nói thế.”

Tôi giả bộ ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Chuyện đó… lão Đường, đó là

một hiểu lầm nho nhỏ, cậu nghe tớ từ từ từ từ kể nhé.”

Khi đến ban văn nghệ, ngực tôi vẫn còn đau âm ỉ, vừa rồi lúc tôi nói ra

chuyện con chó đã chết của Nghê Tiểu Uyển tên Đôn Đôn, con chó bị bệnh
nhà tôi tên Đường Đường, nắm đấm của cậu ta chỉ khựng lại một giây liền
lao vào tôi, cú đó uy lực của phái Đường môn nổi tiếng võ lâm, ra tay vừa
chắc vừa chuẩn vừa mạnh, trúng giữa ngực tôi, may mà tôi có cơ ngực.

Tôi chào hỏi với đồng nghiệp trong ban và xin nghỉ phép, lão Đường

cũng lịch thiệp chào hỏi từng người trong ban văn nghệ, trông cứ như lãnh
đạo xuống thị sát ấy. Tôi biết lão Đường thế này là đã hoàn toàn chìm đắm
trong những hoang tưởng về tình yêu ngọt ngào của chính mình rồi, cậu ta
thường thích làm thế, mỗi lần thích ai, yêu ai từ cái nhìn đầu tiên liền cảm
thấy mình đang yêu! Ngọt ngào lắm, đẹp đẽ lắm, phấn khích lắm… nhưng
đối phương có lẽ chả biết gì cả.

Tôi cố sống cố chết lôi được lão Đường rời khỏi tòa soạn, cố hết sức

mới đánh tan được ý tưởng đợi Nghê Tiểu Uyển tan ca của cậu ta, chúng
tôi bắt taxi phi thẳng đến công ty lão Phó. Công ty lão Phó ở khu Cầu Sắt,
theo như những lời hào hùng của cậu ta lúc đầu thì đó chỉ là tổng đà, tương
lai cậu ta sẽ mở rộng bang phái, phải mở ra rất nhiều phân đà trên toàn
thành phố, thậm chí trên toàn quốc.

Lúc đó, bọn tôi đều gật gù phụ họa, trong lòng ai mà không có tí ước

mơ? Chỉ có điều có những người muốn biến ước mơ thành gió để chém mà
thôi…

Trong phòng làm việc của lão Phó, tôi kể đầu đuôi việc của Chu Tiểu

Văn ra không chút giấu diếm, thậm chí bao gồm cả chiếc dây chuyền trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.