KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 206

Thôi được, phải thừa nhận có những chuyện chỉ có cùng giới với nhau

mới nói được, Tiểu Văn nói với Tiểu Phấn rất nhiều, còn những gì nghe
được quả thực cũng làm chúng tôi cảm thấy đau xót.

Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi Tiểu Văn sống một mình, bố mẹ ở nước

ngoài, ngoài việc gửi tiền thì không làm bất cứ việc gì khác. Một cô bé cứ
lưu lạc từ thành phố này sang thành phố khác, không có nhà, không có cội
rễ, chỉ có một chiếc túi da, một bóng lưng, một nỗi cô độc, một tiếng thở
dài… cứ như vậy suốt sáu, bảy năm, nhìn thấy sự vô tình của con người,
cuộc đời đen bạc, cũng từng yêu, từng hận, từng đau khổ, khóc lóc, rạng rỡ,
bình thản.

Tiểu Văn bây giờ cũng không hề phức tạp, ngoài những lúc nhắc đến

những quá khứ mà cô ấy không thể xóa nhòa trong tâm trí mới cúi đầu,
nhìn đi nơi khác. Nếu không cô ấy sẽ nhìn thẳng vào mắt bạn, không chút
tránh né, không chút sợ hãi, ánh mắt nhìn bạn đầy trong sáng, êm ả, không
chút dục vọng. Bình lặng như mặt hồ thu, thấu suốt như suối nguồn.

Tiểu Phấn kể một lúc rồi bật khóc.

Cô ấy kể Tiểu Văn thích ca hát, muốn vào một đoàn ca vũ nhưng lại bị

người giới thiệu lừa không còn một xu dính túi. Không có tiền đóng tiền
nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài suốt một tuần phải ngủ trên ghế đá trong công
viên, rửa mặt bằng vòi phun nước của công viên, ngoài mấy cụ già tập thể
dục buổi sáng thấy cô đáng thương mua cho mấy bữa sáng ra, phần lớn thời
gian Tiểu Văn đều chịu đói cả ngày, ban ngày thử tìm việc làm, buổi tối
nằm khóc trên ghế đá, càng thấy hận bố mẹ hơn.

Cô ấy kể Tiểu Văn dựa vào số tiền không nhiều nhặn gì của bố mẹ để

học hết trường nhạc. Nhưng vào năm tốt nghiệp, vì việc giới thiệu phân
công công việc suýt nữa bị một giáo viên cưỡng bức trong kí túc, sau khi
giãy giụa thoát ra được thì kết quả là tên cầm thú không đạt được mục đích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.