KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 207

đó hủy bỏ tất cả đãi ngộ khi tốt nghiệp của Tiểu Văn, không được giới
thiệu, Tiểu Văn tốt nghiệp xong liền thất nghiệp.

Cô ấy kể khi đến một thành phố phương bắc, Tiểu Văn bị thương ở

chân vì quá lạnh, lưu lạc đến thành phố ở phương nam thì bị chàm. Mỗi khi
tới một thành phố hoặc mỗi khi đau khổ không thể chịu nổi, Tiểu Văn đều
tìm một bốt điện thoại gọi cho mẹ ở nước ngoài, tất nhiên cô ấy không gọi
thật mà chỉ cầm ống nghe, tưởng tượng rằng mẹ đang lắng nghe ở đầu dây
bên kia, sau đó cô ấy vừa khóc vừa kể hết mọi nỗi lòng của mình.

Cô ấy kể Tiểu Văn lúc nào cũng chỉ có một mình, bao nhiêu năm như

vậy luôn chỉ có một mình, không có bạn bè tâm giao thực sự, không có một
người yêu lâu dài say đắm. Rất khó tưởng tượng, bao năm qua Tiểu Văn
sống thế nào. Dưới bề ngoài trẻ trung trong sáng này nhất định là một trái
tim đã có vô vàn lỗ thủng.

Cô ấy còn kể bây giờ trong bụng Tiểu Văn có một sinh mạng, Tiểu

Văn tuyệt đối không muốn phá thai, ít nhất bây giờ cô ấy cũng là một bà
mẹ tương lai, cô ấy sẽ không tàn nhẫn như bố mẹ của mình, sẽ không đối
xử vô trách nhiệm với con cái của mình như họ, cuộc sống của cô ấy cần
một người đồng hành…

Tiểu Phấn vừa kể nước mắt vừa giàn giụa.

Còn Tiểu Văn từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, mặt không biểu cảm, chỉ

khi nói tới đứa con là đôi mắt cô ấy mới thoáng đau khổ.

Tiểu Phấn nghẹn ngào, chúng tôi đứng một bên cũng thấy buồn bã và

tiếc nuối.

Tiểu Văn không khóc, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi một cái rồi lại

cúi xuống, tiếp tục vuốt ve chiếc dây chuyền trước ngực.

Có lẽ cô ấy không muốn khóc trước mặt chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.