KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 221

“Em sống ở đây à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Sao ạ?” Tiểu Văn khẽ cười.

“Tiền hàng tháng bố mẹ em… gửi cho em chắc không ít vậy chứ? Em

cũng tự kiếm tiền được mà!” Ý tôi là cô ấy có đủ tiền thuê một nơi rộng
hơn, thoải mái hơn.

Tiểu Văn lắc đầu cười: “Em có tiền nhưng không cần phải thuê chỗ

rộng hơn.” Dứt lời liền nhìn ra xung quanh, khẽ than như một triết gia, “Dù
em có thuê căn phòng rộng hơn thì cũng chỉ cần một chỗ dài hai mét rộng
một mét để ngủ mà thôi.”

Tôi chấn động, phải đấy, nếu nhân dân cả nước có sự giác ngộ như vậy

thì làm sao bị mấy tên thương nhân bất động sản lừa được?

“Nhưng nếu em ở một chỗ nhỏ như thế này khi bố mẹ em thấy sẽ nghĩ

sao?”

Tiểu Văn nghe tôi nói vậy liền quay sang nhìn tôi, ánh mắt như có ý

gì.

“Vâng, Lại Bảo, em cũng đã nghĩ đến chuyện đó, tối hôm qua về nhà

em đã nghĩ đến nhưng em không biết có tiện mở lời không, em muốn…”
Tiểu Văn vừa nói vừa khó xử chun mũi mỉm cười.

Dự cảm không lành đó như mây trên trời dần tụ thành một đám mây

đen chụp trên đầu tôi: “Không phải em muốn….”

Giữa người thông minh với nhau, có những lời không cần nói rõ.

Tiểu Văn lập tức gật đầu, có chút ngại ngùng, vội quan sát sắc mặt tôi

một chút rồi giải thích: “Em sẽ không ở quá lâu đâu! Bố mẹ em đi một cái
là em dọn ra ngay, em hứa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.