KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 235

em không nói một chữ nào. Chị ấy là chị em, em không thể chuyện gì cũng
đứng về phía anh được.”

“Lại còn chuyện không nên nói nữa? Có chuyện gì không nên nói hả?”

Tôi cuống lên.

“Thì chuyện anh cởi quần trước mặt em, em đâu có nói, bảo vệ hình

tượng hoàn mỹ của anh nhé”, Tiểu Khiết nghiêng đầu cười, “Đã đủ tốt
chưa?”

Lửa nhỏ lại bùng thành lửa to, tôi trợn mắt: “Cao Lộ Khiết, em còn

bảo anh là miệng kín như bưng nữa à! Em như thế này nếu là mấy chục
năm trước đảm bảo sẽ là Hán gian rồi!” Dứt lời tôi liền giơ bình rượu lên
dọa con bé, “Em có tin anh trừ hại cho dân ngay bây giờ không?”

Tiểu Khiết nghển cổ lên, hất hàm bật lại tôi: “Đến đi! Ông đây lớn lên

trong dọa nạt đấy! Anh giết em đi! Bây giờ em chết, hai mươi năm sau lại
là một tên đại Hán gian!”

Tiếng cuối cùng vừa bật ra, tôi tức quá bật cười, cô nhóc này chắc

chắn là do Mạt Mạt dạy nên.

Hôm nay là ngày gì? Mình tôi phải chịu bị bắt nạt chắc? Nghĩ thế, tôi

liền nhớ đến lão Đường, cái tên khốn đó qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, lại
còn lươn lẹo chửi xéo tôi nữa! Nguyên tắc làm người của tôi vốn là: Người
không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta liền nổi giận!
Nhưng nếu đối tượng là lão Đường thì dù cậu ta không phạm tôi, tôi cũng
phạm cậu ta, nữa là lần này cậu ta phạm đến tôi trước!

Tôi nhướn mày, nghĩ ra một kế liền quay sang nhìn Tiểu Khiết mỉm

cười: “Anh không giận, nhưng em phải giúp anh một việc.”

Tôi vừa cười một cái lại khiến Tiểu Khiết sợ, con bé lùi một bước,

căng thẳng nhìn tôi: “Giúp chuyện gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.