KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 317

“Hả? Ông cũng liên lạc với cô ấy à?” Lão Độ ngạc nhiên nói.

“Ừ, cô ấy ở Trùng Khánh mà.” Tôi ngẩn ra.

“Cái gì? Cô ấy ở Trùng Khánh á?” Lão Độ ngạc nhiên lần hai.

“Ừ, ông chưa biết cô ấy ở Trùng Khánh sao?” Tôi ngẩn ra lần hai,

“Không phải ông vẫn luôn liên lạc với cô ấy sao?”

“Đó là trước kia, tôi và cô ấy gần một năm nay không liên hệ gì rồi.”

Lão Độ lắc đầu cười, “Tự dưng mất liên lạc, tôi cũng chẳng biết cô ấy đi
đâu, hóa ra là ở chỗ ông!”

Tôi bắt đầu đắc ý: “Lá rụng về cội mà!” Tôi cười, đột nhiên một sự

hoài nghi dâng lên trong lòng, “Này, lão Độ, ông bảo chuyện tôi làm phòng
viên giải trí là Mạt Mạt nói với ông đúng không?”

“Ừ.”

“Nói lúc nào?”

Lão Độ vừa cười vừa ra vẻ ngẫm nghĩ, “Từ lâu rồi, ít nhất cũng phải

hơn một năm…”

“Cái gì?”

…Được rồi, tôi không thể tỏ ra quá kích động trước mặt lão Độ, tôi

nhịn, tôi giả bộ thản nhiên. Nhưng chuyện này chắc chắn đã tạo ra một
bóng đen trùm lên tâm hồn trong sáng ngập tràn bác ái của tôi.

Nếu lão Độ nói thật, vậy thì Mạt Mạt vẫn luôn biết về hành tung của

tôi, biết tôi đang ở Trùng Khánh, biết tôi làm phóng viên giải trí, vậy tại sao
cô ấy phải giả vờ không biết gì? Cho phép tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng dạ
độc ác của đàn bà một tí – sự trùng phùng của tôi và Mạt Mạt có thể không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.