năm trước tôi đập mũi vào cửa đau quá khóc ra thì lâu lắm rồi tôi không
khóc.
Hình như Tiểu Văn thấy sợ, ngồi cạnh tôi, sững sờ nhìn tôi rớt nước
mắt, một lúc sau, cô ấy đưa tay ra chầm chậm lấy lon bia khỏi tay tôi, sau
đó sờ trán tôi.
“Bảo, anh sao thế? Có chuyện gì vậy? Có thể nói cho em biết được
không?”
Tôi cười, được rồi, tôi cũng đang nghĩ câu hỏi này, sao thế? Đã xảy ra
chuyện gì? Bị mối tình đầu của mình chơi một vố ư? Không hẳn, hình như
chỉ là cảm thấy mệt, rất mệt.
Nghĩ thế, trong lòng tôi như có một cái chốt được mở ra, đột nhiên vô
vàn nỗi ấm ức và sự khó chịu ào ạt dâng lên, nước mắt càng chảy càng dữ!
Mũi cay xè, môi run rẩy…
Một bàn tay chầm chậm đặt sau đầu tôi, ôm lấy cổ tôi, kéo đầu tôi tựa
vào một bờ vai mềm yếu, ấm áp.
Thực ra tôi vẫn còn tỉnh táo nhưng tựa vào lòng Tiểu Văn cảm giác rất
lạ như thể mình thật sự biến thành một đứa trẻ, không cần phải cố chịu
đựng, không cần đang khóc còn cố gượng cười, thế là tôi nhắm mắt, giơ tay
lên ôm vai Tiểu Văn, kệ cho nước mắt cứ thế chạy, khóc đi khóc đi, khóc
cạn nước trong người, để tôi biến thành một cái xác khô, cho vào viện bảo
tàng mà trưng bày đi.
Tiểu Văn ôm đầu tôi, cho tôi tựa vào vai mình, khẽ khàng vuốt tóc tôi,
cơ thể cũng nhẹ nhàng đung đưa như đứa trẻ nhỏ, giọng nói càng dịu dàng
hơn: “Bảo, em xin lỗi, anh đừng khóc, em lúc nào cũng nghĩ đến chuyện
của mình, muốn anh giúp em nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng anh cũng
có cuộc sống của mình, cũng có nỗi khổ của mình, xin lỗi anh. Bảo, em