Cảnh tượng này như ngừng lại, tôi cũng không dám tùy tiện có hành
động gì. Hơn nữa, mẹ Tiểu Văn đã khóc rồi, còn bố Tiểu Văn cũng đang
rưng rưng nước mắt.
Tôi e dè nhìn Tiểu Văn, cô ấy đã nước mắt giàn giụa từ lâu. Tôi đứng
sau lưng Tiểu Văn, thận trọng đặt tay lên eo cô ấy khẽ đẩy về phía trước.
Tiểu Văn bất giác bước lên phía trước, cơ thể run rẩy, cắn môi bật khóc.
Mẹ Tiểu Văn không thể chịu đựng được nữa, va li tuột khỏi tay, lao tới
ôm chặt Tiểu Văn vào lòng, xúc động gọi: “Con ơi...” Bố Tiểu Văn cũng
kéo hành lý bước tới, giang rộng vòng tay ôm cả hai mẹ con Tiểu Văn vào
lòng, nước mắt chảy ra, mày chau lại. Tiểu Văn bị bố mẹ kẹp ở giữa, hai
tay buông thõng, chỉ biết khóc, tôi thấy bàn tay buông thõng của cô ấy nắm
chặt rồi lại từ từ buông lơi.
Tôi đứng cạnh, mũi cũng bắt đầu cay cay, đột nhiên nhớ đến bố mẹ ở
nhà, vô vàn kí ức chồng chéo đan xen hiện lên trong đầu tôi. Sau khi ngập
ngừng một chút, tôi cũng bước lên, hoàn toàn nhập vai, đứng ngoài giang
tay ôm cả ba người vào lòng, đầu tựa vào vai bố Tiểu Văn.
Trong lúc khóc lóc cảm động đất trời, vai bố Tiểu Văn nghiêng đi, đẩy
đầu tôi ra, mắt rưng rưng chằm chằm nhìn tôi: “Cậu là ai vậy? Làm gì thế?”
Trong phút chốc tôi xấu hổ muốn chết, toàn thân như có kim chích,
nhớ đến một bài hát tên là Không có chỗ dung thân.
Thời điểm thử thách diễn xuất của tôi đến rồi, tôi thả lỏng hai tay, cố
gắng phớt lờ sự chỉ chỏ của những người xung quanh, không ôm thì thôi.
Tôi đứng bên cạnh, vẫn phối hợp bày ra một gương mặt kích động vì trùng
phùng sau nhiều năm xa cách.
“Lớn thật rồi, con lớn thật rồi...” Mẹ Tiểu Văn xiết chặt vai Tiểu Văn,
đẩy ra một chút để ngắm cho kĩ, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, vừa nói
vừa liên tục ôm chặt Tiểu Văn.