cái từ “làm tình” này trước mặt tôi, vì thế tôi hơi ngại.
Đêm khuya thanh vắng, tôi và Tiểu Văn nằm trên tấm nệm trong
phòng làm việc, im lặng nhìn nhau.
“Làm thế nào bây giờ?”
Một câu hỏi đã khái quát được tình trạng hiện nay của tôi và Tiểu Văn,
cô ấy làm thế nào bây giờ? Tôi làm thế nào bây giờ? Chúng tôi làm thế nào
bây giờ?
Vừa nói ra một câu chúng tôi bắt đầu bàn bạc sôi nổi. Dù gì tình thế
hiện nay hoàn toàn khác với những gì chúng tôi nghĩ trước kia.
Rõ ràng là hiện giờ Tiểu Văn đang ở vào thế cưỡi lên lưng hổ.
Kế hoạch ban đầu là tôi giả làm bố đứa trẻ, như thế bố mẹ Tiểu Văn
trở về, mọi người gặp mặt, Tiểu Văn sẽ lạnh lùng cho bố mẹ biết, mình
sống rất tốt, có gia đình, có sự nghiệp, có tình yêu, còn có cả kết tinh của
tình yêu, không cần bố mẹ lo lắng.
Nhưng giờ đây tin bố mẹ cô ấy chuẩn bị tái hôn đã hoàn toàn phá hỏng
kế hoạch ban đầu, họ tái hôn là sự hận thù của Tiểu Văn với họ cũng tiêu
tan, thêm vào đó là nỗi nhớ thương tích lũy sau nhiều năm xa cách bùng
phát, cả gia đình đoàn tụ, gương vỡ lại lành, hòa hảo như xưa thì tất nhiên
chuyện đứa trẻ trong bụng không phải chỉ cần Tiểu Văn quyết lầ xong nữa.
Chuyện hôn nhân, chuyện sinh con của Tiểu Văn bố mẹ cô ấy chắc chắn sẽ
hỏi tới.
Thực ra nếu không có sự xuất hiện của nhân vật “tôi”, sau khi bố mẹ
cô ấy công bố chuẩn bị tái hôn, Tiểu Văn hoàn toàn có thể đưa đứa con ra
nước ngoài cùng bố mẹ mình, đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu phải thế, nhưng
bố mẹ cô ấy lại không nhắc đến chuyện tái hôn trong email, nhất quyết đòi
gặp mặt cho cô ấy niềm vui bất ngờ, lần này thì vui rồi, Tiểu Văn không đi