Dứt lời bèn lấy bức ảnh ghép của tôi và Tiểu Văn trên giá xuống ngắm
nghía một lúc, cuối cùng tổng kết một câu: “Rất xứng đôi.”
Câu này… là phúc? Hay là họa?
Bốn người ngồi ngoài phòng khách trò chuyện một lúc nữa. Hầu như
đều là bố mẹ Tiểu Văn hỏi, tôi trả lời. Không phải là câu hỏi lựa chọn,
không điền vào chỗ trống, không được phán đoán, tất cả đều là đề hỏi đáp,
làm cho tôi mệt bã người.
Cuối cùng đã muộn lắm rồi, muộn đến nỗi bố Tiểu Văn đã tựa lưng
vào thành ghế sofa mắt nhắm mắt mở, cuộc nói chuyện kết hợp giữa hội
đàm, biện luận và hỏi đáp mới tạm thời kết thúc.
Tất nhiên là bố mẹ Tiểu Văn ngủ trong phòng ngủ rồi, nhưng khi hai
cô chú tắm rửa chuẩn bị đi ngủ tôi mới chợt ý thức được một vấn đề hết sức
nghiêm túc và mang tính nguyên tắc – tôi và Tiểu Văn phải ngủ cùng nhau!
Tôi không thể đợi bố mẹ Tiểu Văn ngủ rồi ra sofa ngủ được, nhỡ họ tỉnh
dậy giữa đêm thì… thế thì tôi và Tiểu Văn ngủ trong phòng làm việc, như
thế cũng hơi khiến tôi tim đập chân run, dù gì tối qua tôi vừa hôn Tiểu Văn
say đắm trong cơn say xong, tuy không xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng
vẫn hơi nhấp nhổm.
Tiểu Văn cũng nghĩ tới điều đó, bèn bước tới bên cạnh tôi dịu dàng an
ủi, nói ngủ cùng giường cũng không sao, cô ấy tin tưởng tôi, cũng tin tưởng
chính mình.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, mẹ Tiểu Văn kéo tôi và Tiểu Văn lại gần,
nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Hai đứa không được làm tình đâu đấy,
Văn, con mang bầu hơn hai tháng, làm tình nếu không cẩn thận sẽ bị sảy
thai.”
Tôi lập tức gật đầu thề thốt, Tiểu Văn đỏ mặt đẩy mẹ vào phòng ngủ.
Nói thực nhé, đây là lần đầu có một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi nói