KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 380

giờ đã cưỡi lên lưng hổ rồi, không thể xuống được, không phải người ta
nói, nếu bạn nói dối một lần thì sẽ phải bịa ra cả trăm lời nói dối khác để
lấp liếm hay sao. Hiện tại cứ thế này đã, đến đâu hay đến đó.

Bốn chúng tôi cùng ngồi ăn cơm, bố mẹ Tiểu Văn không đề cập đến

chuyện cưới xin của tôi và Tiểu Văn, chỉ nói về những chuyện thấy hôm
nay, phần lớn là nhớ lại quá khứ và nói về nỗi nhớ thương Tiểu Văn, nhưng
trong bữa cơm, ánh mắt hai cô chú nhiều lần giao nhau, ý tứ rất sâu xa, điều
đó khiến tôi hiểu rằng họ dành trọng điểm vào cuộc nói chuyện sau bữa
cơm.

Tôi hơi sợ.

Bữa cơm này tôi ăn rất vất vả, tôi mải suy nghĩ xem cơm xong mình sẽ

phải đối diện với những khó khăn và thách thức gì, cả bàn cao lương mỹ vị
mà tôi ăn như nhai sáp nến. Tôi uống cùng bố Tiểu Văn một cốc rượu
trắng, cảm thấy đúng là rượu làm người ta dũng cảm, tôi cảm thấy bình tĩnh
hơn.

Thấy bữa tiệc gia đình đã sắp đi đến hồi kết, tôi kiếm cớ vào nhà vệ

sinh gọi điện cho Thịt Chó “Thông báo cho các đơn vị, lập tức hành động!”

Tôi về bàn, uống thêm vài chén, trò chuyện thêm đôi câu, bữa tối kết

thúc, thế là tôi và Tiểu Văn cùng thu dọn bát đĩa, không cho bố mẹ cô ấy
nhúng tay vào, ra phòng khác nghỉ ngơi uống trà. Ánh mắt bố mẹ Tiểu Văn
có vẻ tán thưởng, làm sao họ biết tôi đòi rửa bát hoàn toàn là để kéo dài
thời gian, để tránh trước khi cứu binh tới thì cuộc nói chuyện đã bắt đầu,
đồng thời một khi đã bắt đầu thì không thể cứu vãn nổi.

“Căng thẳng không?” Lúc rửa bát Tiểu Văn đột nhiên cười tít mắt hỏi

tôi.

Tôi trợn mắt nhìn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.