KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 379

Tôi không trả lời, giờ phút này tôi thực sự không có tâm trí đâu mà

làm mình thêm rối loạn, trong lòng tôi ít nhiều vẫn còn oán hận Mạt Mạt.

Tôi hút hai điếu thuốc, ngồi nhìn trời tối dần rồi gọi điện cho Tiểu

Văn. Được biết cả nhà cô ấy đã về nhà tôi, đang chuẩn bị cơm tối. Tôi lén
nói cho cô ấy biết chuyện đã gọi người đến giúp.

Tôi cúp máy, liên lạc với đồng đảng, làm tốt công tác chuẩn bị, tất cả

thực hiện theo kế hoạch.

Tôi chào mọi người, ra khỏi tòa soạn lái xe về nhà.

Khi tôi vào nhà, đập vào mắt tôi là một khung cảnh tấp nập bận rộn,

Tiểu Văn quấn tạp dề mở cửa cho tôi, trong phòng phảng phất mùi thức ăn
thơm phức. Xem ra sắp được một bữa ngon lành rồi. Người nấu cơm là
Tiểu Văn và mẹ cô ấy, bố Tiểu Văn bày bát đũa, nhìn thấy tôi liền gật đầu
cười cười.

“Sắp xong rồi!” Tiểu Văn cười, nháy mắt với tôi.

Tôi vội thay dép rồi xông thẳng vào nhà bếp, hỏi xem có cần tôi giúp

gì không, bị mẹ Tiểu Văn cười đẩy ra ngoài.

Trên chiếc bàn ăn trong phòng ăn đã bày rất nhiều bát đĩa to nhỏ, trông

rất ngon. Bố Tiểu văn cười bảo tôi ngồi đi, trong tay cầm một chai rượu
trắng rót cho tôi một cốc, quy tắc này tôi cũng biết, làm sao mà để người ta
rót rượu cho tôi được, thế là vội vàng đứng dậy giành lấy chai rượu rót đầy
chiếc cốc trước mặt chú ấy.

Nói thực bố mẹ Tiểu Văn đều rất tốt, vừa rồi vừa bước vào nhà, chào

đón tôi là một cảm giác thoải mái ấm áp viên mãn, gần như khiến tôi có ảo
giác, tưởng mình đã trở về quê nhà Đông Bắc, chuẩn bị ăn cơm Đông Bắc
của bố mẹ tôi làm. Nghĩ thế lòng lại thấy khó chịu, nói dối hai vị trưởng bối
một chuyện lớn như vậy thực sự khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Chỉ có điều bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.