Hôm sau mọi việc diễn ra như bình thường, ít nhất tôi cũng có thời
gian hơn nửa ngày lái con Hummer của Thịt Chó đưa Tiểu Văn và bố mẹ
cô ấy đi tham quan Trùng Khánh.
Về cơ bản đó lại là một ngày mệt mỏi.
Buổi sáng, tôi đưa bố mẹ Tiểu Văn đến mấy nơi, gọi là địa danh nổi
tiếng, trên thực tế cũng chỉ là mấy cảnh đẹp củaTrùng Khánh, trên đường
đi, mẹ Tiểu Văn nhiều lần xuýt xoa: “Mấy năm không về nước rồi, tốc độ
phát triển của Trung Quốc thật là đáng kinh ngạc!”
Buổi trưa, tôi đưa gia đình ba người này đi ăn các món đặc sản, bố
Tiểu Văn nhiều lần xuýt xoa: “Nhà hàng đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài
rất nhiều, nhưng chẳng nhà nào có món ăn Tứ Xuyên chính tông thế này!”
Buổi chiều, sau khi dạo phố mua ít đồ xong, mẹ Tiểu Văn nhất quyết
yêu cầu phải đưa Tiểu Văn đi khám, chúng tôi bèn cùng tới bệnh viện, cho
Tiểu Văn kiểm tra toàn diện và kĩ càng, tôi chạy theo sau, lấy số, nộp tiền,
trong lòng thầm nghĩ: May mà không làm xét nghiệm ADN.
Sắp đến giờ đi làm, tôi cũng sắp mệt bã người ra rồi, thế là tôi uyển
chuyển thận trọng cho hay tôi phải đi làm. Bố mẹ Tiểu Văn đều rất hiểu
biết, thanh niên coi trọng sự nghiệp là chuyện tốt, đừng làm ảnh hưởng đến
công việc, cứ đi đi, có Tiểu Văn đi cùng là được rồi.
Tâm trạng tôi lập tức trở nên vui tươi phơi phới, đúng là như được
trốn học đi chơi!
Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, tôi chào tạm biệt cả nhà Tiểu Văn,
chuẩn bị lái xe phóng đi thì mẹ Tiểu Văn tươi cười bước tới, dặn dò tôi lái
xe cẩn thận, chú ý sức khỏe, sau đó nói: “Hết giờ làm nhớ về sớm một chút,
nếu không có gì cần thiết thì đừng đi tiếp khách, tối qua hai cô chú đã bàn
bạc một số chuyện, tối nay khi nào cháu về, cô chú sẽ bàn về chuyện đám
cưới của cháu và Tiểu Văn.”