Ha ha, đánh đi, đánh đi, tôi tê dại rồi.
“Bốp!” Quả là vẫn còn.
“Lại Bảo! Là anh em nhiều năm như vậy, ông khiến tôi thật khinh bỉ!”
Ok, là lão Phó.
“Bốp!” Tôi vừa quay mặt đi định cười thì lại bị tát cái nữa, mũi có gì
đó nong nóng chảy ra.
“Đã!” Một câu nói rất nhỏ, mẹ nó chứ, lão Đường!
Tôi vừa cười vừa lắc đầu, giơ tay lau máu mũi không ngừng chảy ra,
lè lưỡi liếm chỗ đã bị đánh rách môi, nhổ một bãi xuống đất, sau đó đơ dại
nhìn sang phía còn lại.
“Còn ai nữa?”
Chờ đón tôi là một ánh mắt vô cùng thù hận, và bố Tiểu Văn bị Thịt
Chó và lão Phó chặn sau lưng, sắc mặt chú ấy trắng bệch, môi tím ngắt, vai
không ngừng run lên.
“Chú, chúng ta đi thôi!” Lão Phó quay lại, cùng Thịt Chó đỡ vai bố
Tiểu Văn, trừng mắt nhìn tôi, “Loại súc sinh khốn nạn thế này nhìn nhiều
bẩn mắt!”
Bố Tiểu Văn thở hổn hển, mắt trợn lên đỏ ngầu, cứ như thế bị Thịt
Chó và lão Phó vừa đỡ vừa kéo đưa ra khỏi nhà tôi. Tiểu Phấn và lão
Đường đang cố nín cười đi theo sau, khi đi qua trước mặt tôi Tiểu Phấn còn
nhổ một bãi về phía tôi. Sau đó một loạt tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng
cửa thang máy đóng lại, ngoài cửa tất cả trở nên yên tĩnh.
Lúc này, trong phòng chỉ còn bốn người chúng tôi, tôi, Mạt Mạt và hai
người đàn ông đó.