KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 152

“Như thế nào? Sao họ có thể làm thế chứ? Đây là Citibank,” Bala nói.
“Bởi vì cho dù Citibank không bao giờ ngủ, chúng ta cũng đã làm cho

khách hàng của mình phải khóc.”

Sự hoảng loạn của bà Sreenivas đủ kích thích để gợi sự chú ý của những

nhân viên ngân hàng từ các nhóm khác tới khu vực của chúng tôi. Đầu tiên,
bà nói chuyện với tôi bằng tiếng Tamil trong vòng hai phút. Khi nhận ra
rằng tôi không hiểu ngôn ngữ đó, bà chuyển sang nói tiếng Anh.

“Cậu, cậu đã nói nó sẽ tăng gấp đôi. Nó đã giảm bảy mươi phần trăm,” bà

Sreenivas nói.

“Thực ra, thưa bà, thị trường đã chuyển về chế độ tự chỉnh định,” tôi nói.

Giờ tôi đã hiểu mục đích của những thuật ngữ nghiên cứu phức tạp. Chúng
đánh lạc hướng những câu hỏi khó không có câu trả lời.

“Nhưng tôi đã bị mất một triệu, một triệu!” bà gào lên.
“Thưa bà, thị trường chứng khoán có lúc thăng lúc trầm. Chúng tôi có

những sản phẩm khác ít tính rủi ro hơn,” tôi nói, nhấn mạnh vào sự đau khổ
của bà để gây tác động hơn.

“Quên chuyện đó đi. Tôi với Citibank đến đây là xong. Tôi bảo cậu lập tài

khoản tiết kiệm. Cậu đã không làm. Giờ tôi sẽ chuyển tài khoản của tôi sang
Vysya Bank.”

Nhân viên kinh doanh của tôi mang đồ ăn nhẹ và đồ uống mát cho bà. Bà

Sreenivas chẳng hề nhúc nhích.

“Nhưng, thưa bà, Citibank có tên tuổi tốt hơn nhiều so với Vysya,” tôi

nói.

“Đưa tôi giấy tờ đóng tài khoản đi,” bà Sreenivas nói. Chúng tôi không có

lựa chọn. Giờ đầu ở văn phòng, đã mất một khách hàng. Ti vi ở quầy lễ tân
đang chiếu kênh CNBC. Hôm đó cổ phiếu Internet đã giảm thêm năm phần
trăm nữa.

Trong hai tuần tiếp theo, những khách hàng tin tưởng chúng tôi nhất, do

đó cũng là những người cả tin nhất, những người đã bị chúng tôi xúi đầu tư
vào những công ty chẳng làm gì ngoài thiết kế một cái website, đã mất tổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.