KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 158

“Chẳng có gì để nói cả. Sao bố lại gọi muộn thế?” tôi nói bằng giọng giận

dữ.

“Con đã gửi cho mẹ con chi phiếu tháng lương đầu tiên hả?”

“Đúng,” tôi nói sau một khoảng lặng.
“Chúc mừng,” ông nói.
“Mẹ con không sao chứ? Con hy vọng bố gọi cho con không phải vì bố đã

lỡ gây ra lỗi lầm gì đó. Bởi vì nếu mẹ con mà có làm sao…” tôi nói, chậm
rãi nhả từng chữ một.

“Mẹ con không sao. Bà ấy tự hào về con,” ông nói.
“Còn gì nữa không?”
“Cuộc sống thế nào?”

“Đó không phải chuyện của bố,” tôi nói.
“Đây là cách con nói chuyện với bố mình sao?” ông gào lên.
“Con không nói chuyện với bố,” tôi nói, “bố chưa nhận ra điều đó à.”

“Còn bố đang cố nói chuyện nhiều hơn,” ông nói, giọng vẫn còn rất to.
Tôi có thể gác máy ngay lúc đó, nhưng tôi không muốn ông lại trút cơn

điên lên mẹ tôi. Tôi giữ yên lặng trong khi ông ca cẩm rằng tôi, trong vai trò
một người con, đã làm ông thất vọng như thế nào. Ông không nói bất cứ
điều gì mà ông chưa từng nói trong hai mươi năm vừa rồi. Tôi cũng biết
rằng một khi đoạn độc thoại đó bắt đầu, sẽ cần một lúc lâu để dừng lại. Tôi
để điện thoại lên bàn và mở tủ lạnh. Tôi lấy ra một quả táo và một chai
nước. Tôi vào bếp, bổ quả táo thành những miếng nhỏ và quay trở lại. Tôi
cắn hai miếng và uống một cốc nước. Tiếng quang quác vẫn phát ra từ ống
nghe điện thoại.

Sau khi ăn hết nửa quả táo, tôi cầm ống nghe lên.

“Mày chẳng có phẩm chất gì để tao có thể tự hào. Những thứ bằng cấp đó

chẳng có nghĩa lý gì cả. Chỉ vì mày gửi tiền về cho mẹ mày, là mày nghĩ
mày có thể lên mặt được hả? Tao nghĩ thứ như mày…” Lúc tôi bỏ điện thoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.