KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 157

22

Bố tôi chẳng bao giờ gọi cho tôi. Chẳng hiểu sao tối đó ông lại gọi. Tôi

muốn đi ngủ trước khi nỗi thống khổ của sự nghiệp gia sư và công việc ở
văn phòng bắt đầu trở lại. Nhưng vào mười một giờ đêm đó, Ramanujan gõ
cửa.

“Gì thế?” tôi hỏi vọng ra. Kể từ ngày Ananya tới đây, tôi chẳng mấy khi

nói chuyện với những người cùng nhà.

“Có điện thoại cho cậu đấy.”
“Ai vậy?” Thậm chí cả Ananya cũng chẳng bao giờ gọi tôi muộn vậy.
“Bố cậu. Cậu bảo ông ấy đừng gọi vào giờ này nữa nhé.” Ramanujan

ngáp.

Tôi sững người khi nghe nói tới bố tôi. Tôi cầu trời mẹ tôi không sao. Sao

ông ấy lại gọi tôi nhỉ?

“A lô?”
“Tôi đang nói chuyện với con trai tôi phải không?”

Tôi thấy thật lạ khi ông gọi tôi là con trai. Suốt ba năm vừa rồi chúng tôi

chưa bao giờ nói chuyện một đối một.

“Là Krish đây,” tôi nói.
“Là con trai tôi, phải không?”

“Nếu như bố nói thế,” tôi nói.
Có hai tiếng xẹt xẹt trên điện thoại, theo sau là sự im lặng.
“Bố nghe đây,” ông nói.

“Nghe gì cơ?”
“Nghe bất cứ điều gì mà con trai bố phải nói với bố.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.