KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 156

“Có thể gì cơ?” Tôi giục, chỉ để cho gã đê tiện đó nói toẹt ra. Ông ta lại

không nói.

“Ông muốn tôi chịu tội thay ư?” Tôi đoán liều.

Ông ta gật đầu vội.
“Chà, thật không thể tin được, Bala. Tôi là một nhân viên tập sự cơ mà.

Sao họ có thể tin tôi chứ?”

“Cậu từ IIMA. Nếu lúc trước cậu có phán điều gì đó thì cũng dễ hiểu thôi

mà.”

“Và nếu tôi nói điều đó, sự nghiệp của tôi sẽ đi tong.”
“Không, cậu là nhân viên tập sự. Tôi là người đề nghị thăng chức cho cậu.

Cứ coi như điều đó đã xảy ra đi. Nhưng nếu tôi là người chịu trách nhiệm,
tôi sẽ không được thăng chức, không bao giờ.”

“Ông là người chịu trách nhiệm ấy à,” tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta.

“Xin cậu đấy, Krish,” Bala nói.
Quan hệ sếp-thuộc cấp đã thay đổi. Bala đã van xin tôi giúp đỡ. Tôi nhận

ra sức mạnh tôi có thể có đối với ông ta nếu tôi nhận lời. Tôi có thể tới văn
phòng giống như một người điên. Tôi có thể về sớm. Tôi có thể đánh một
giấc tại bàn mình. OK, nếu làm vậy sự nghiệp thư ký được trả lương quá hậu
của tôi ở Citi có thể sẽ bị ảnh hưởng. Thế thì sao nào?

Tôi có thể nói đồng ý ngay vào lúc đó, nhưng tôi muốn ông ta phủ phục

thêm chút nữa. Tôi im lặng.

“Giám đốc toàn quốc không thích tôi. Ông ấy là người Bắc Ấn. Ông ấy sẽ

bỏ qua cho cậu nhưng không bỏ qua cho tôi đâu,” Bala nói.

Tôi tự hỏi liệu có khi nào ông ta bật khóc không đây. Tôi có thể để màn

kịch diễn ra lâu hơn nhưng tôi cũng muốn về nhà nghỉ ngơi.

“Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì.” Tôi đứng dậy.

“Đó là một lời đồng ý phải không?” Bala hỏi. Mắt ông ta đầy trông đợi.
“Chúc ngủ ngon, thưa ngài,” tôi nói, nhấn giọng vào từ cuối cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.