KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 161

23

“Sẵn sàng chưa?” Bala nịnh nọt tôi bằng một cốc cà phê vào buổi sáng.

Đúng thế đó, ông Balakrishnan, giám đốc chăm sóc khách hàng của chi
nhánh, mang đến cho tôi một cốc cà phê. Thật tệ là ông ta không mang nó
đến trên một cái khay.

“Để tỏ ra là một tên ngốc thì cần gì phải chuẩn bị nhiều,” tôi nói và cầm

cốc cà phê. Tôi nhận ra rằng đáy cốc đã bị ướt. Bala nhặt một chiếc khăn
giấy từ trên bàn đưa tôi. Mình có thể quen với điều này, tôi nghĩ.

Chúng tôi gặp nhau ở phòng hội thảo hai giờ sau đó. Bala đã mở phần

thuyết trình lên. Đúng như bản chất, ông ta đã bỏ tên tôi khỏi trang tiêu đề
slide. Giống như tất cả các bản thuyết trình ngân hàng khác từ tất cả các
phòng ban của tất cả các ngân hàng ở Ấn Độ, nó bắt đầu với việc mở cửa
năm 1991 và việc nó đã đưa đến cơ hội lớn lao chừng nào cho Ấn Độ.

“Như quý vị có thể thấy, khu vực IT đã chứng kiến những dao động

khủng khiếp trong ba tháng vừa rồi,” Bala vừa nói vừa chỉ vào đồ thị chỉ
toàn đi xuống.

Giám đốc toàn quốc của chúng tôi, Anil Mathur, đã bay chuyến đầu tiên

tới Chennai. Ông ta đã có một ngày khởi đầu tệ hại do không thể có vé hạng
thương gia đặt muộn và phải ngồi chen vai với những hạng người tầm
thường. Vẻ cau có của ông ta trong suốt bản thuyết trình càng lúc càng trở
nên tệ hơn.

Anil bốn mươi tuổi và được xem là người có nhiều triển vọng trên bước

đường thăng tiến. Citi khao khát và yêu mến hệ thống ngôi sao. Người ta
giới thiệu ông ta: “Đây là Tiến sĩ Quản trị Kinh doanh Anil. Ông ấy là một
ngôi sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.