KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 181

26

“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời,” Bala nói. Chúng tôi đang trong

cuộc họp nhóm chăm sóc khách hàng cấp cao. Mumbai đã đề xuất sự kiện
bữa tối “nâng cao tinh thần” cho các khách hàng cá nhân của chúng tôi trên
khắp Ấn Độ. Bất chấp sự suy giảm kinh tế, họ đã phê duyệt một khoản ngân
sách cho tất cả các chi nhánh chính. Chennai cần có nó nhất, nếu xét tới
khoản phiêu lưu đầu tư chúng tôi đã gây cho khách hàng của mình.

“Vậy, chúng ta phải động não suy nghĩ xem sự kiện như thế nào sẽ phù

hợp nhất cho khách hàng ở Chennai,” Bala nói.

“Một triển lãm nghệ thuật,” một vị quản lý nói.
“Thế thì chúng ta lại bán thứ gì đó rồi,” một quản lý khác nói. “Điểm mấu

chốt là phải vui vẻ.”

“Một buổi biểu diễn thời trang,” vị quản lý lúc đầu lại nói.

“Quá liều lĩnh đối với thị trường của chúng ta,” vị phản đối đáp lại.
Cuộc thảo luận tiếp tục trong mười phút. Tất cả các thể loại ý tưởng từ

một đêm xem phim tới mời một ngôi sao Bollywood tới việc gọi một đầu
bếp tới chế biến những món đặc sắc đều được đưa ra bàn thảo.

Tuy nhiên, vì một vài lý do nào đó, chưa có ý tưởng nào được duyệt cả.

Tôi cảm thấy mình khá vô dụng vì chẳng có gì để nói. Nhưng tôi chẳng biết
điều gì thì phù hợp với khách hàng ở Chennai ngoài việc trả lại tiền cho họ.

“Krish, cậu nghĩ thế nào?” Bala hỏi, cắt đứt giấc mơ ban ngày của tôi về

việc tay trong tay bước đi cùng với Ananya trong bộ sari xanh chim công.

“Hả?” tôi nói, và nhận ra rằng tất cả mọi người đã quay lại phía tôi.
“Cậu có muốn đóng góp gì không?” Bala hỏi. Cho dù ông ta đã nói ra cho

tôi yên, thi thoảng tay sếp bị kìm giữ trong ông ta lại nhảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.